Trên bờ, tất cả mọi đồ viện trợ đã được chuẩn bị xong.
Lục Kiến Thành lập tức đặt Nam Khuê nằm dưới đất, đồng thời dùng sức ép nước trong lồng ngực cô ra.
Một lần, hai lần, ba lần…
Nhưng mặc kệ anh có ép như thế nào Nam Khuê vẫn nằm trên mạt đất không có chút phản ứng nào.
Cô cứ như vậy yên tĩnh nằm ở đó giống như ngủ thiếp đi vậy.
“Khuê Khuê…”
“Khuê Khuê, anh đã nói rồi, anh không cho phép em ngủ, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy.
”
“Khuê Khuê, không được ngủ.
”
Lục Kiến Thành điên cuồng gọi lớn, vừa gọi vừa sơ cứu.
Nhưng cô cũng không có bất kì phản ứng nào.
Hai mắt Lục Kiến Thành đỏ bừng, anh như bị điên vậy, điên cuồng sơ cứu.
“Bác sĩ, bác sĩ ở đâu, sao bây giờ còn chưa đến?” Anh gào to với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cũng bị dọa cho run rẩy, vốn dĩ ở đây có bác sĩ, nhưng vì lần trước tổng giám đốc Lục sinh bệnh nổi giận đuổi bác sĩ đi, cho nên ban nãy cậu ấy mới cho người đi mời bác sĩ.
Chắc chắn cần thời gian, không thể lập tức bay đến được.
Nhưng bây giờ trạng thái của tổng giám đốc Lục đã như phát điên vậy, cậu ấy tuyệt đối không thể trả lời như vậy được.
Lâm Tiêu lau mồ hôi trên trán, cẩn thận nói: “Bác sĩ đang trên đường đến.
”
Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn cậu ấy, ánh mắt sắc như dao.
Anh siết chặt nắm đấm, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.
Đúng rồi, hô hấp nhân tạo.
Nghĩ đến đây anh lập tức cúi người, bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Nam Khuê.
Nhưng vẫn không có tác dụng.
Nam Khuê vẫn nằm yên ở đó, sắc mặt cô trắng xanh, hơn nữa tình trạng ngày càng tồi tệ hơn.
“Khuê Khuê, đừng ngủ, anh cầu xin em, em đừng ngủ mà.
”
“Em mau tỉnh lại đi, chỉ cần em tỉnh lại thì em muốn trừng phạt anh như thế nào cũng được.
”
Người đàn ông ngày thường cứng rắn mạnh mẽ đến đâu thì lúc này cũng bỏ xuống hết sự kiêu ngạo và mạnh mẽ của mình, để lộ ra sự mềm mại và sợ hãi của mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Đúng lúc này một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, khi thấy Cố Thời Xuyên cậu ấy như thấy cứu tinh vậy, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy đến kéo anh ấy đến.
Cố Thời Xuyên?
Sao anh ấy lại đến đây?
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy u ám.
Nam Khuê thật may mắn, thời khắc sống còn như thế này còn gặp được ông phật lớn là Cố Thời Xuyên, ai mà không biết anh ấy có biệt danh là “thần y”, làm bác sĩ nhiều năm như vậy, chỉ cần là bệnh nhân anh ấy nhận thì không có người mất mạng.
Có thể gọi anh ấy là người cướp người từ tay Diêm vương.
Phương Thanh Liên có sự hận thù với Cố Thời Xuyên.
Năm đó rõ ràng là cơ hội chữa trị tốt nhất cho chân của cô ta, nhưng vì để bảo vệ danh xưng thần thánh kia của mình, vì bảo vệ những kỉ lục kia của mình mà anh ấy không đồng ý.
Mà bây giờ thì sao?
Nam Khuê đã ở trong nước một lúc lâu, Lục Kiến Thành cũng không thể khiến cô tỉnh lại.
Cô ta nghĩ có lẽ đã dữ nhiều lành ít, cô ta ngược lại muốn xem xem Cố thần y có vì bảo vệ danh dự mà ra tay hỗ trợ hay không.
Năm đó cô ta từng khổ sở khóc lóc cầu xin anh ấy, thậm chí còn thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt anh ấy.
Kết quả anh ấy vô cùng thờ ơ.
Ngay cả khi Lục Kiến Thành tự mình đi gặp anh ấy cũng bị anh ấy từ chối gặp mặt.
Vì không muốn ảnh hưởng đến tình anh em của hai người nên cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không nói gì thêm, hai người vẫn là anh em tốt.
Mà lần này, Phương Thanh Liên nâng môi cười, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng âm hiểm.
Ha, trò hay bắt đầu.
Không phải Lục Kiến Thành rất yêu Nam Khuê sao?
Không phải yêu cô đến mức điên cuồng sao?
Cô ta phải xem thật kĩ, nếu như Cố Thời Xuyên từ chối cứu Nam Khuê thì Lục Kiến Thành sẽ trở mặt với anh ấy như thế nào, tình anh em của hai người sẽ tan nát ra sao.
Đúng lúc Nam Khuê chết, mối thù năm đó của cô ta được trả lại.
Có thể nói là một mũi tên trúng hai con nhạn, cho nên cô ta rất mong đợi.
Không vội, cứ từ từ mà đợi.
Nhưng Phương Thanh Liên nằm mơ cũng không nghĩ được.
Lúc thấy Cố Thời Xuyên, Lục Kiến Thành đứng dậy, vì đã dùng sức lâu trong khoảng thời gian dài và đè nén quá mức nên anh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Thời Xuyên, cứu cô ấy.
”
“Nhanh cứu cô ấy, lập tức, tôi muốn cô ấy còn sống, nhất định phải còn sống.
”
Lục Kiến Thành nhíu chặt mày, hai mắt đỏ bừng như máu, khuôn mặt tuấn tú lúc này vô cùng chật vật.
Lúc nói chuyện, hai tay anh cũng không bỏ ra mà tiếp tục sơ cứu.
Cố Thời Xuyên nhìn thoáng qua Nam Khuê sau đó lập tức kéo Lục Kiến Thành: “Cậu qua đây, để tôi đến.
”
“Được.
”
Lục Kiến Thành nhanh chóng nhường chỗ cho anh ấy.
Cố Thời Xuyên đi đến cẩn thận nhìn cô sau đó lập tức ngồi xuống, anh ấy bắt đầu sơ cứu cho Nam Khuê như Lục Kiến Thành.
Nhưng rõ ràng là thủ pháp không giống, cũng thuần thục hơn nhiều.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Phương Thanh Liên cắn chặt môi, không dám tin những gì trước mắt.
Cứu rồi?
Vậy mà Cố Thời Xuyên lại cứu không chút do dự.
Lần này anh ấy không sợ cứu không được mà hủy hoại danh tiếng của mình sao?
Hận, cô ta vô cùng hận.
Đúng lúc này, một bóng dáng cao lớn đột nhiên lao đến trước mặt cô ta, một giây sau, cổ cô ta bị người khác bóp chặt.
Sức lực rất lớn khiến cô ta không thể thở được.
Khi thấy rõ người trước mặt, Phương Thanh Liên mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Kiến…Kiến Thành…Anh…?”
Cô ta cố gắng hết sức bi thương kêu: “Anh… thật sự muốn bóp chết em sao? Em…Em không thở được.
”
“Phương Thanh Liên.
” Lục Kiến Thành nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng từ dưới nước lên khiến lòng người lạnh như băng.
Giọng nói càng giống như từ địa ngục ra: “Nếu như Khuê Khuê có chuyện gì tôi sẽ cho cô đi theo cô ấy.
”
“Tốt nhất bây giờ cô nên cầu nguyện cô ấy có thể tỉnh lại, nếu không tôi không chắc mình sẽ làm gì đâu.
”
Nếu như không tận mắt nhìn thấy, Phương Thanh Liên hoàn toàn không thể liên hệ được người đàn ông hung ác khát máu trước mặt này với người đàn ông cao quý, nhẹ nhàng nho nhã ngày xưa.
Mà tất cả đều là vì Nam Khuê.
Hận thù trong lòng Phương Thanh Liên như thủy triều dâng cao.
Cô ta cười lạnh: “Cầu nguyện? Em sẽ không cầu nguyện, cô ta đoạt đi người em yêu nhất, em hận cô ta, hận không thể để cô ta lập tức xuống địa ngục.
”
“Đã lâu như vậy rồi, cô ta đã không thể cứu được nữa rồi, cho dù anh bóp chết em thì cô ta cũng không thể sống lại được, cô ta chết rồi, đã chết rồi.
Haha…”
“Phương Thanh Liên.
” Lục Kiến Thành gầm lên, giọng nói khàn khàn điên cuồng gào thét: “Cô đúng là lòng dạ rắn rết, không đáng để tôi có chút áy náy và tưởng niệm nào.
”
Nói rồi Lục Kiến Thành càng dùng lực mạnh hơn.
Giây phút này anh hận không thể trực tiếp bẻ gãy cổ cô ta.
Sao cô ta có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ?
Phương Thanh Liên cảm thấy không khí ngày càng ít đi, hô hấp cũng ngày càng mong manh: “Kiến Thành, anh…anh buông ra… Anh thả em ra.
”
Cô ta cảm thấy như mình sắp phải chết.
Cô ta hối hận rồi, cô ta không nên cố ý chọc giận anh.
Không ngờ anh thật sự muốn cô ta chết.
Sắc mặt Phương Thanh Liên trắng bệch, hai mắt dần mất ánh sáng, ngay lúc cô ta cho rằng mình sắp chết thì đột nhiên Nam Khuê ho khan một tiếng rồi nôn một ngụm nước lớn ra.
Theo lực Cố Thời Xuyên đẩy, cô lại nôn ra một ngụm nước nữa.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành lập tức buông cô ta ra, điên cuồng chạy đến chỗ Nam Khuê.
Lúc này Nam Khuê đã khôi phục lại chút ý chí, cô nhẹ nhàng mở mắt.