Nam Khuê gật đầu: “Được.
”
Bữa lẩu này, hai người ước chừng ăn mất hai tiếng.
Lục Kiến Thành ăn rất chậm.
Không chỉ bởi vì tay anh không được nhanh nhẹn cho lắm, mà còn vì anh biết rõ rằng một khi ăn hết bữa ăn này, ăn hết nồi lẩu này thì sẽ có ý nghĩa gì.
Nhưng dù có kéo dài thế nào thì bữa tối cũng đến lúc kết thúc.
Cuối cùng, cả hai đã ăn đến tận lúc quán lẩu đóng cửa.
Nam Khuê nhìn quảng trường bên ngoài, chủ động nói: “Chúng ta xuống đi dạo một chút đi.
”
“Ừm!”
Bởi vì đã tối muộn rồi, trong quảng trường không có nhiều người, nhưng nhìn từ bên ngoài thì cực kì mỹ lệ, ánh đèn lấp lánh chớp chớp lập lòe, giống như đôi mắt của những ngôi sao nhỏ.
Nhắm mắt và hít thở sâu.
Lại nhắm mắt, lại hít thở sâu.
Nam Khuê xoay người, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Lục Kiến Thành, những lời tôi đã nói lần trước là thật, tôi không có nói đùa.
”
“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành nhìn cô, một cơn đau đến tê tâm liệt phế truyền đến.
Khi cô mời anh ăn tối, trong lòng anh đã có một dự cảm chẳng lành.
Anh rất sợ rất sợ.
Vậy mà giờ khắc này vẫn đến.
Không thể tránh khỏi.
Thấy anh mở miệng, Nam Khuê lập tức duỗi tay ra, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên miệng mình: “Suỵt, trước hết anh đừng nói gì, cứ nghe tôi nói đã, nếu không tôi sợ mình không có dũng khí nói hết.
”
“Lục Kiến Thành, trước hết, tôi thật sự cảm ơn anh, cảm ơn anh đã xuống hồ nước lạnh băng kia cứu tôi một mạng, cũng cảm ơn anh đã nói những lời đó với Phương Thanh Liên, tôi đã nghe thấy hết rồi.
”
“Tôi thừa nhận, trong lòng tôi rất xúc động, cũng rất hạnh phúc.
”
“Nhưng có một số thứ đối với tôi đã quá muộn rồi, muộn đến nỗi tôi không còn cần nữa, anh hiểu không?”
“Lần trước những lời tôi nói không phải lời nói trong lúc xúc động, cũng không phải vì tức giận mà mất đi lý trí, mà là những lời mà tôi đã cân nhắc kỹ.
Tôi đã từng rất yêu anh, yêu đến mức đánh mất chính mình, yêu đến mức mặc kệ tất cả hỉ nộ ái ố của mình, yêu đến mức chủ động nhảy vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cứ hằng ngày, hằng tháng, hằng năm lặp lại chu kỳ hôn nhân không tình yêu đó.
”
“Tôi vẫn luôn cho rằng trái tim tôi rất nhỏ, cũng rất dễ để thỏa mãn, tôi tưởng rằng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh là đã thỏa mãn rồi.
”
Nam Khuê đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn: “Nhưng bây giờ tôi mới nhận ra mình đã sai, thật ra trái tim của tôi rất lớn, tôi muốn tất cả của anh, muốn anh một lòng một dạ, cũng muốn ở bất cứ thời điểm nào anh cũng sẽ không do dự mà chọn tôi.
”
“Tôi đã bị bỏ rơi quá nhiều lần, anh biết không? Đôi khi tôi thậm chí còn tự dặn mình không nên yêu tiếp nữa, vì tôi không biết nên tiếp tục ôm hy vọng với anh như thế nào nữa.
”
“Tôi sợ, tôi thực sự rất sợ.
”
“Cho nên bây giờ tôi buông tay, tôi muốn hòa giải với chính bản thân mình, buông tha cho anh, cũng là buông tha cho chính mình.
”
Cô vốn tưởng rằng khi nói những lời này ra sẽ rất khó khăn.
Cô thậm chí còn sợ mình sẽ không khống chế được mà bật khóc.
Nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.
Đúng vậy, không còn hy vọng, thì sẽ không bao giờ có thất vọng nữa.
Ôm đủ thất vọng rồi, cô cũng nên chủ động rời đi rồi.
Gió thổi lồng lộng, quần áo của hai người đều bị thổi loạn.
Nam Khuê nhìn thấy cà vạt của anh bị gió thổi loạn, bỗng nhiên tiến lên, nhẹ nhàng sửa sang lại cà vạt cho anh.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Sau đó, nhón chân gấp lại cổ áo khoác của anh cho chỉnh tề.
Cô nhớ rõ, lúc đó cô thích nhất thấy anh mặc áo khoác, nhất là kiểu áo khoác dài này.
Loại tình tiết này xuất hiện trong một bộ phim truyền hình, cô đã từng xem một cảnh nam chính mặc áo khoác xám dài đến mắt cá chân, trông vô cùng đẹp trai, tuấn tú vô song, tóm lại rất đẹp trai.
Mà nữ chính chạy giữa trời đầy tuyết, nam chính mở rộng áo khoác của anh ấy ra và trực tiếp ôm cả người cô ấy vào lòng.
Trong trời tuyết mênh mông, hai người áp đầu vào nhau.
Một chiếc áo khoác, hai người.
Họ cùng cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau.
Khi đó cô cảm thấy khung cảnh kia cực kỳ lãng mạn.
Thậm chí cô đã từng hy vọng xa vời sau này mình cũng sẽ như vậy.
Bây giờ có vẻ như điều đó không thể thành sự thật được.
Sửa sang lại xong, Nam Khuê nhẹ nhàng đặt tay lên áo anh, chậm rãi mở miệng.
“Đoạn đường này chúng ta đã đi rất tốt rồi, tôi không trách anh, cũng không hối hận điều gì, có trách, thì trách tạo hóa quá trêu đùa người ta, trách rằng chúng ta không hợp.
Cho nên chúng ta vẫn là tách ra đi, dễ hợp dễ tan!”
Nói xong lời cuối cùng, Nam Khuê buông tay mình ra.
Đồng thời xoay người, đi về hướng hoàn toàn trái ngược với Lục Kiến Thành.
Đêm càng ngày càng đen.
Nhưng ánh đèn trên quảng trường vẫn chói mắt đến mức có thể soi rõ khuôn mặt của hai người.
Lục Kiến Thành sững sờ đứng ở đó, từ đầu đến cuối không nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng không thay đổi một chút nào.
Gió gào thét, quần áo hai người tung bay.
Anh nhìn Nam Khuê, tròng mắt không hề di chuyển một chút, anh chỉ trơ mắt đứng nhìn cô bước một bước, rồi hai bước về phía trước.
Sau đó, càng ngày càng xa …
Ngay khi Nam Khuê chuẩn bị sang đường, đột nhiên, Lục Kiến Thành duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra và điên cuồng đuổi theo cô.
Anh chạy nhanh như gió.
Nam Khuê chỉ cảm thấy có một lực mạnh truyền đến từ phía sau cô, ngay sau đó, cô được người ta dùng sức ôm vào lòng.
Lục Kiến Thành mở rộng áo khoác, trực tiếp ôm cô gắt gao trong lòng.
Một hồi lâu sau, hai người đều không ai nói chuyện, cũng không ai cử động một chút nào.
Cứ như vậy, trong khoảnh khắc đó, trời đất như ngừng lại.
Một lúc sau, vẫn là Nam Khuê mở miệng nói: “Buông tôi ra đi, sắp tới chuyến tàu điện ngầm cuối cùng rồi, tôi phải về nhà.
”
Nhưng Lục Kiến Thành lại càng ôm cô chặt hơn, không hề có ý định buông cô ra.
Anh ôm cực kỳ chặt, Nam Khuê dường như không thể cử động được.
Bởi vì quay lưng về phía anh, Nam Khuê không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt anh.
Nếu không, chắc chắn cô sẽ thấy người đàn ông nho nhã tự phụ, cao cao tại thượng kia giờ phút này chật vật đến mức nào.
Đâu còn thấy nửa phần nho nhã của trước kia?
Đôi mắt anh đỏ ngầu, hốc mắt nóng ran lên.
Đôi tay đang ôm cô cũng không ngừng run rẩy.
Anh sợ.
Sợ muốn chết.
Anh sợ thật sự từ đây sẽ đánh mất đi cô.
“Khuê Khuê …” Sau một hồi im lặng, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhưng giọng nói nghẹn ngào mà khàn đi: “Được, anh đồng ý chia tay.
”