Một hàng nước mắt nóng hổi chảy xuống, Nam Khuê nhắm mắt lại, run rẩy trả lời: “Cảm ơn anh!”
Cảm ơn anh đã dứt khoát, cũng cảm ơn anh đã đồng ý.
“Nhưng anh còn có chuyện muốn nói.
” Lục Kiến Thành nói tiếp: “Em nói đúng, suốt những năm qua, vẫn luôn là em yêu anh, hi sinh vì anh, còn anh thì thản nhiên tận hưởng mọi thứ em dành cho anh.
”
“Vậy thì lần này đến lượt anh, hãy để anh theo đuổi em, để anh yêu em được không?”
Lý do anh đồng ý chia tay là để đưa ra định hướng và bắt đầu mới cho mối quan hệ giữa hai người.
Sau này, đổi thành anh yêu cô.
Anh muốn bù đắp bao nhiêu năm cô đã yêu anh.
Nam Khuê bật khóc, nước mắt rơi như mưa, đôi môi run rẩy không nói được lời nào.
Lục Kiến Thành xoay người cô lại, lau nước mắt cho cô từng chút một: “Anh biết mình không phải một chính nhân quân tử, bây giờ thậm chí anh còn có chút hèn hạ, Khuê Khuê, nếu em đồng ý, anh sẽ đồng ý chia tay.
”
“Nếu em không đồng ý, anh sẽ không bao giờ đồng ý chia tay.
”
“Anh hứa với em, chỉ là để cho em thêm thời gian để xem xét mối quan hệ giữa chúng ta.
Nhưng mà Khuê Khuê, em phải hiểu rõ, có một điều chắc chắn, đó là dù có thế nào anh anh cũng sẽ tuyệt đối không để em rời xa anh.
”
“Lục Kiến Thành.
” Nam Khuê khóc lóc lên án: “Anh không thể độc tài như vậy được.
”
Anh cười khổ: “Không có cách nào nữa, anh lúc nào cũng độc tài như vậy, nhất là đối với em.
”
Đối với cô, cả đời này anh cũng không thể buông tay nữa.
“Vậy em đồng ý không? Nếu em đồng ý, anh sẽ để em về.
” Lục Kiến Thành vẫn bá đạo như cũ.
Nam Khuê không lắc đầu cũng không gật đầu.
Lục Kiến Thành thấy thế cũng tự trả lời: “Vậy anh cứ coi như em đồng ý rồi.
”
Khi Nam Khuê về đến nhà, thấy Lâm Niệm Sơ đang xách vali ra ngoài.
“Niệm Niệm, cậu đi đâu vậy?”
“Tớ đi công tác khẩn cấp.
”
“Có cần tớ đưa cậu đi không?” Nam Khuê hỏi.
Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không cần đâu, chị Đồng có cho người đến đón tớ rồi.
”
“Vậy cậu chú ý an toàn.
”
“Được, không cần lo cho tớ.
”
Công việc hơi mệt, hơn nữa cơ thể còn chưa hoàn toàn hồi phục.
Nam Khuê vừa tắm xong liền đi ngủ.
Sáng hôm sau, cô vừa mới rời giường thì chuông cửa đã vang lên.
Nam Khuê nghi hoặc, ai lại đến tìm cô sớm như vậy?
Vừa mở cửa đã thấy một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, trông khá trẻ đang đứng ngoài, bà ấy đang tươi cười nhìn Nam Khuê: “Xin hỏi có phải cô Nam Khuê không?”
“Dạ, là tôi, xin hỏi cô là?”
Người phụ nữ ấy cười giới thiệu: “Tôi là hàng xóm bên cạnh cô, đồng thời cũng là bác sĩ dinh dưỡng được tổng giám đốc Lục đặc biệt mời đến, về sau ba bữa cơm trong ngày của cô đều do tôi phụ trách.
”
Nam Khuê ngây người, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
“Lục Kiến Thành mời cô đến đây sao?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lục đích thân mời tôi đến phục vụ cô.
”
Bà ấy tiếp tục giải thích: “Cô yên tâm, tổng giám đốc Lục đã dặn dò tôi tuyệt đối không được quấy rầy cô, chỉ cần mỗi ngày lo ba bữa ăn cho cô là được, nếu cô có đi làm ở bệnh viện thì tôi sẽ đích thân đưa đồ ăn đến bệnh viện cho cô.
”
“Đây là bữa sáng hôm nay, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không, nếu không hợp thì cứ nói với tôi, bên trong này có số điện thoại và Wechat của tôi.
”
Đến tận khi đóng cửa lại, nhìn bữa sáng đóng gói tươm tất trên bàn, Nam Khuê vẫn ngây ngốc.
Sao cô không biết Lục Kiến Thành chuẩn bị những thứ này từ khi nào?
Hơn nữa tất cả các bác sĩ dinh dưỡng giờ đều cao cấp vậy sao?
Còn phục vụ theo sát nữa.
Mở máy, cô lập tức gọi điện cho Lục Kiến Thành.
Nhưng gọi đến ba cuộc vẫn không có người bắt máy.
Nam Khuê lại gọi cho Lâm Tiêu, Lâm Tiêu rất nhanh đã nghe máy.
“Cô Nam Khuê, cô có gì dặn dò ạ?”
“Tôi muốn tìm Lục Kiến Thành, tôi đã gọi cho anh ấy mấy cuộc nhưng không có ai bắt máy.
”
“Tổng giám đốc Lục đang bận nên không tiện nghe điện thoại, cô Nam Khuê có chuyện gì có thể nói với tôi ạ.
”
Nam Khuê lúc này mới nói: “Là hàng xóm mới cạnh nhà tôi ấy, bà ấy nói mình là bác sĩ dinh dưỡng mà anh ấy đã thuê cho tôi có đúng không?”
“Đúng vậy cô Nam Khuê, đây là chuyên gia dinh dưỡng cao cấp được đích thân tổng giám đốc Lục lựa chọn sau khi kiểm tra và đánh giá chuyên sâu.
”
“Tôi nói muốn một chuyên gia dinh dưỡng khi nào?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
“Lần trước bác sĩ Cố bắt mạch cho cô, nói rằng sức khỏe cô hơi suy yếu, cần phải tẩm bổ nhiều hơn, tổng giám đốc Lục đau lòng nên bảo tôi đi tìm.
”
“Còn nhà bên cạnh thì sao? Tôi nhớ bên cạnh trước kia còn có người ở, sao bây giờ các anh đã có căn đó rồi?”
Lâm Tiêu khẽ cười, tiếp tục nói: “Cô Nam Khuê, chuyện này có thể giải quyết rất nhanh gọn, tổng giám đốc Lục đã mua lại căn nhà đó rồi.
”
“Cậu nói cái gì?” Nghe xong, Nam Khuê thấy mình hô hấp không thông nữa rồi.
Tốt xấu gì cũng là một căn nhà, nói mua liền mua.
Thấy cô quá mức kinh ngạc, Lâm Tiêu cảm thấy mình nên kiềm chế lại chút.
Về chuyện tổng giám đốc Lục đã mua lại thêm hai căn nữa, cậu cảm thấy vẫn nên để tổng giám đốc Lục tự mình nói thì tốt hơn, cậu ấy cũng không nói hộ nữa.
“Vậy nhờ cậu chuyển lời cho Lục Kiến Thành là tôi có thể tự chăm sóc mình, không cần đến chuyên gia dinh dưỡng.
”
“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này sợ là tôi không thể giúp cô truyền đạt lại được.
” Lâm Tiêu nói.
Nam Khuê: “…”
Lâm Tiêu này, bây giờ cậu ta càng ngày càng kỳ lạ.
Không phải cậu ấy vừa nói có chuyện gì thứ cứ nói với cậu ấy, cậu ấy sẽ truyền đạt lại cho Lục Kiến Thành sao?
Chỉ mới vài phút, cậu ấy đã lật lọng rồi.
“Cô Nam Khuê, cô đừng hiểu lầm tôi, không phải tôi không truyền đạt mà là tổng giám đốc Lục giờ đang ngủ trên giường bệnh, cơ thể anh ấy đang rất yếu, tôi cũng ngại đánh thức anh ấy dậy.
”
Lâm Tiêu đúng là thông minh, không cố tình nói Lục Kiến Thành bị bệnh, mà chỉ cố ý nhấn mạnh hai chữ “giường bệnh”.
Cậu ấy nhấn mạnh hai chữ kia như vậy, Nam Khuê không nghe thấy mới lạ.
“Anh ấy bị sao vậy?”
Rốt cuộc cũng không nhịn được, Nam Khuê cũng mở miệng hỏi.
Ngày hôm qua lúc rời đi, không phải anh vẫn rất tốt sao?
“Xin lỗi cô Nam Khuê, chuyện này tổng giám đốc Lục không cho tôi nói với cô, cô vẫn nên đến tự mình xem thì tốt hơn.
”
Nam Khuê: “…”
Cô cảm thấy Lâm Tiêu gần đây càng ngày càng xảo quyệt, chắc là bởi vì cậu đã ở bên cạnh Lục Kiến Thành lâu rồi nên mới vậy.
Trước khi cúp điện thoại, Lâm Tiêu chủ động tiết lộ: “Tổng giám đốc Lục đang ở phòng bệnh VIP trên tầng 7, bệnh viện nơi cô Nam Khuê đang làm việc.
”
Buổi sáng, sau khi hoàn thành xong công việc quan trọng, Đông Họa đẩy đẩy Nam Khuê: “Này, cậu đang nghĩ gì vậy? Như người mất hồn thế?”
Nam Khuê lắc đầu: “Không có gì.
”
“Mấy ngày này bận rộn, cộng thêm sắc mặt của cậu không tốt lắm, mình cũng không kịp hỏi, cậu và bạn trai thế nào rồi? Đã làm hòa chưa?”
“Không có đâu!”
Hôm qua hai người cũng coi như đã chính thức chia tay.
Chia tay cũng chia tay rồi, sao có thể nói đến chuyện làm hòa nữa chứ?
“Thế mà hai ngày nay anh ấy còn rất chu đáo đưa đồ ăn thức uống cho toàn bộ phòng chúng ta, à, đúng rồi, tối hôm qua mình có việc đến bệnh viện, hình như còn thấy anh ấy đến nằm viện.
”
“Nhưng mà mình không nhớ rõ mặt anh ấy lắm, chỉ nhớ mang máng hình dáng thôi, không biết có nhận nhầm không nữa.
”
“Chuyện xảy ra khi nào? Anh ấy tại sao lại nằm viện?” Nam Khuê cuối cùng cũng gấp gáp.
“Khoảng mười giờ hơn, đến cũng khá vội, còn về tại sao thì mình cũng không biết, nhưng nhìn trông có vẻ…” Không nhẹ.
Đông Họa còn chưa nói xong, Nam Khuê đã nói: “Một lát nữa cậu giúp mình trực một lát.
”
Sau đó, người biến mất như một cơn gió.
Đông Họa cong môi cười nhẹ, xem ra người nào đó vẫn còn để ý lắm.
Nam Khuê nhanh chóng đi lên tầng 7, vừa hỏi ở quầy lễ tân, cô đã biết anh đang nằm ở phòng bệnh nào.
Cô bước nhanh đến phòng bệnh của anh, vừa định đưa tay ra gõ cửa, thì cô lại dừng lại.
Hai người đã chia tay rồi.
Giờ cô đang làm gì đây.
Nói đến cùng, cho dù bây giờ anh có thế nào cũng không đến lượt cô quan tâm, cũng không đến lượt cô lo lắng.
Cánh tay đang dừng trên cửa hạ xuống, Nam Khuê xoay người định rời đi.
Đột nhiên, Lâm Tiêu từ bên trong đi ra, cố ý lớn giọng nói: “Cô Nam Khuê, cô đến rồi sao lại đứng ở cửa? Mau vào ngồi đi.
”
Nam Khuê: “…”
Cô cảm thấy Lâm Tiêu làm vậy là có chủ đích.
Ngay sau đó, giọng nói của Lục Kiến Thành cũng vang lên: “Khuê Khuê, em đặc biệt đến thăm anh sao?”