Lần này, Nam Khuê ở lại cũng không được mà đi cũng không xong.
Cô đang do dự thì ngay sau đó đã nghe thấy một giọng nói từ bên trong truyền tới: “Ôi, tổng giám đốc Lục, anh không thể xuống đất được, vết thương trên người anh cần phải được chăm sóc tốt.
”
Cô xoay người lại, thấy Lục Kiến Thành đã đứng bên cạnh mình.
Sắc mặt anh tái nhợt, nhưng lại có một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng: “Nếu đã đến rồi thì ngồi lại một lát rồi hãng đi.
”
Anh nói rất dè dặt.
Nam Khuê nhìn sắc mặt của anh, cuối cùng cũng không đành lòng, nhẹ nhàng gật đầu.
Từ cửa đến giường bệnh còn không tới mười mét, bên cạnh có người tiến lên đỡ anh, nhưng Lục Kiến Thành đã từ chối: “Không cần, tôi tự mình đi được.
”
Vì vậy, Lục Kiến Thành đã cố chịu đựng vết thương và tự mình bước đi lên trước.
Bởi vì vết thương lại bị nứt toác ra, lại còn đang chảy máu và nhiễm trùng, cho nên anh không dám động đậy quá mạnh, chỉ có thể bước từng bước nhỏ chậm rãi tiến về phía trước.
Nam Khuê nhìn không được nữa, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Có phải anh rất khó chịu không, hay là cứ để bọn họ đỡ anh đi, vậy sẽ thoải mái hơn.
”
Lục Kiến Thành từ chối.
Ngay sau đó, cổ họng anh tràn ra một tiếng rên đau đớn khàn đặc.
Nam Khuê cuối cùng vẫn không đành lòng, do dự mở miệng nói: “Hay là, để tôi đỡ anh qua đó đi.
”
Lục Kiến Thành liếc nhìn cô một cái, có vẻ sững sờ, sau đó gật đầu.
Nam Khuê lúc này mới đưa tay ra, nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh, cùng anh bước đến giường bệnh.
Vừa đến giường bệnh, y tá vừa hay đẩy cửa đi vào.
“Tổng giám đốc Lục, vết thương trên người anh đến giờ thay thuốc rồi.
”
Cô ấy cúi đầu xuống, nói với giọng dịu dàng, mặc dù không ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành nhưng gương mặt cô ấy cũng đã hơi đỏ bừng lên.
Bộ dạng cực kỳ thẹn thùng.
Lục Kiến Thành gật đầu, chuẩn bị đưa tay cởi cúc áo.
Nhìn vẻ ửng hồng trên mặt cô ấy, sau đó nhìn Nam Khuê, anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Đổi một y tá nam đến đi.
”
Nữ y tá: “…”
Nam Khuê: “…”
Nữ y tá nghe vậy hơi sững sờ, trên mặt càng thêm ửng hồng.
Chỉ là lần này không phải vì ngại ngùng mà là vì tổn thương khi nghe anh nói vậy.
Cô ấy mới đến bệnh viện, còn đang trong kỳ thực tập, còn chưa được tuyển chính thức.
Hồi sáng, các chị y tá đều nói ở phòng bệnh có một người đàn ông vừa cao vừa đẹp trai, cô ấy mới chỉ nhìn thoáng qua đã thấy anh quả thực rất đẹp trai.
Cho nên việc thay thuốc ngày hôm nay, cô ấy phải can đảm lắm mới giành lấy được cơ hội này.
Không ngờ vừa mới vào phòng bệnh, chưa kịp bắt đầu thay thuốc đã sắp bị đuổi ra ngoài rồi.
Cô gái nhỏ lập tức cảm thấy cực kỳ tủi thân, cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú vô song, tinh xảo sâu sắc của Lục Kiến Thành, trái tim cô ấy lại kịch liệt run lên.
Trước đó mới chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy rất đẹp trai rồi.
Bây giờ nhìn gần hơn, cô ấy càng cảm thấy gương mặt này quả thật quá tinh xảo, quá đẹp trai.
Đột nhiên, cô ấy cắn môi buồn bã nói: “Tổng giám đốc Lục, là tôi làm không tốt chỗ nào sao?”
“Nếu tôi đã làm gì đó sai, hoặc làm gì mạo phạm đến anh, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ sửa.
”
Cô gái nhỏ nói xong lại cúi đầu xuống.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
“Cô không làm gì sai, chỉ là tôi muốn một y tá nam thôi.
” Lục Kiến Thành chém đinh chặt sắt nói.
Giọng điệu không hề dịu dàng vì nỗi buồn của cô gái nhỏ, ngược lại vẫn kiên định như trước.
“Tổng giám đốc Lục, tôi vẫn đang trong thời gian thực tập, anh để tôi thay thuốc cho anh đi, nếu không tôi có thể sẽ không qua được kì sát hạch.
” Cô gái nhỏ vội vàng khóc thành tiếng.
Lục Kiến Thành vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, không tỏ thái độ gì.
Nam Khuê nhìn cô gái nhỏ, cuối cùng cũng không đành lòng: “Để cô ấy thay đi, kì sát hạch của bệnh viện chúng tôi rất nghiêm khắc, anh lại là bệnh nhân nằm phòng VIP, nếu thật sự đổi người thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả sát hạch của cô ấy.
”
Cô gái nhỏ vừa nghe thấy vậy, lập tức cảm kích chảy nước mắt nhìn về phía Nam Khuê: “Chị, cảm ơn chị.
”
Sắc mặt Lục Kiến Thành không những không hòa hoãn đi mà còn lạnh lùng hơn.
“Lâm Tiêu.
” Anh lạnh lùng gọi.
“Tổng giám đốc Lục.
” Lâm Tiêu bước nhanh tới.
“Cậu đưa cô ý tá này về, tự mình chuyển lời là vì lý do cá nhân nên tôi muốn đổi thành một y tá nam, những ngày sau vẫn là như vậy.
”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.
”
Lâm Tiêu lập tức làm theo.
Lúc này, cô gái nhỏ chỉ có thể cầm thuốc, cùng Lâm Tiêu đi ra ngoài.
Nếu lúc này còn không đi ra, cô ấy quả thật rất mất mặt.
Ngay khi cô y tá nhỏ chuẩn bị đi ra ngoài, Lục Kiến Thành đột nhiên nói: “Đợi đã…”
“Tôi không cố ý nhắm vào cô, thật sự là vì lý do cá nhân, tôi sớm đã có chủ rồi, ngoại trừ cô ấy, tôi không muốn bất kỳ ai có cơ hội nhìn thấy thân thể tôi, kể cả thay thuốc cũng không được.
”
“Tôi không muốn cô ấy hiểu lầm, cũng không muốn cô ấy cảm thấy không vui.
”
Trái tim treo lơ lửng của cô gái nhỏ bây giờ mới hạ xuống, cô ấy ngẩng đầu lên và cố nặn ra một nụ cười: “Tổng giám đốc Lục thâm tình như vậy, tôi tin anh nhất định sẽ được như ước nguyện, chúc tổng giám đốc Lục và cô gái anh yêu có thể bạch đầu giai lão.
”
Nam Khuê đứng ở bên cạnh, sao cô có thể không nghe ra những lời này là Lục Kiến Thành cố ý nói cho cô nghe chứ?
Cô chớp chớp mắt, nhân lúc Lục Kiến Thành không để ý liền lập tức duỗi tay xoa nhẹ khóe mắt hơi ươn ướt.
Sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nói không cảm động là nói dối.
Nhưng, có một số điều, chung quy là đã đến quá muộn rồi.
Cô không còn là cô gái trẻ trung năm xưa nữa, có thể quên đông tây nam bắc chỉ vì vài câu nói ngon ngọt, có thể tha thứ mọi tổn thương.
Bây giờ trong tim cô đã có nhiều vết thương, cũng có những vết nứt lớn, phải mất rất nhiều thời gian mới có thể lành lại được.
Cô y tá nhỏ đi rồi, Lục Kiến Thành quay lại nhìn Nam Khuê, nhưng lại thấy cô bình tĩnh đứng đó, trên mặt gần như không có biểu cảm gì.
Trong lòng anh chợt nhói lên, trong lòng tràn đầy khó chịu.
Khuê Khuê của anh, lẽ nào thực sự không còn quan tâm chút nào đến anh sao?
Vài phút sau, có một y tá nam mang thuốc đến.
Mặc dù đã biết trước vết thương trên người anh chắc chắn không ổn, nhưng khi áo anh được cởi ra hết, lộ ra vết thương quanh co khúc khuỷu bị rách ra, Nam Khuê vẫn hít sâu một hơi.
Những vết sẹo đó đã bị nứt ra và nhiễm trùng, hiện tại có một số vết thì rỉ máu, một số vết thì chảy mủ.
Thoạt nhìn có vẻ không ổn lắm.
Nói không đau lòng là giả, Nam Khuê đứng bên cạnh nắm chặt tay lại, ngực cũng treo lơ lửng.
Mỗi lần y tá lau vết thương cho anh, anh đều rên rỉ, mỗi lần như vậy Nam Khuê lại căng thẳng thêm một chút, mày cũng nhíu chặt lại.
Lục Kiến Thành phát hiện ra điều đó, nên càng về sau càng đau đớn rên rỉ nhiều hơn.
Cũng vì vậy mà Nam Khuê càng đau lòng hơn.
Sau khi xử lý xong tất cả các vết thương, y tá dặn dò: “Mấy ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt, vết thương nhất định không được rách ra nữa, nhất là không được tiếp xúc với nước và bị nhiễm trùng nữa.
”
“Mấy ngày nữa, tôi sẽ đến thay thuốc cho tổng giám đốc Lục, nhưng mà…” Nam y tá dừng lại, lớn mật mở miệng: “Xin hỏi, đồng nghiệp của tôi vừa rồi làm gì không đúng sao? Sao tổng giám đốc Lục lại nhất định phải gọi tôi lại đây?”
Lục Kiến Thành nheo mắt lại: “Yêu cầu của tôi là muốn một y tá nam đến đây, còn về lý do…”
Anh nghiêng mắt, đôi mắt sâu thẳm dừng ở người Nam Khuê: “Tôi không muốn bạn gái tôi cảm thấy ghen hay tức giận gì hết.
”