Nam Khuê và Chu Tiễn Nam cùng nhau bước vào quán cà phê ở tầng một.
Khi cà phê thơm phức được bưng lên bàn, Nam Khuê lập tức ngửi nó và nở một nụ cười hài lòng.
“Ôi, thật sự thơm quá đi, thảo nào anh lại nói cà phê ở đây rất ngon, cà phê được xay thủ công đúng là thơm thật.
”
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vui vẻ của cô, Chu Tiễn Nam mỉm cười cưng chiều: “Chỗ này gần chỗ em làm như vậy, ngày thường rảnh rỗi không đến uống một ly sao?”
“Sao có thể chứ, hôm nào chúng tôi cũng bận sấp mặt, đừng nói là uống cà phê, có khi đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có, chỉ có thể ăn một thanh lương khô cho qua thôi.
”
“Cứ có thời gian rảnh là ai nấy đều chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.
”
Nghe cô nói vậy, Chu Tiễn Nam đã hiểu.
Bác sĩ cũng giống như cảnh sát bọn họ, hầu như lúc nào cũng rất bận rộn.
“Có hối hận không?” Nhẹ nhấp một ngụm cà phê, Chu Tiễn Nam hỏi.
Nam Khuê lắc đầu, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện: “Không hối hận, đây là ước mơ của mẹ tôi, cũng là ước mơ của tôi.
Mặc dù đúng là có mệt một chút, cũng có nhiều lúc suy sụp và bất lực, nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc người bệnh được hồi sinh, từ quỷ môn quan trở về, những lúc như vậy thực sự rất vui, cũng rất thỏa mãn.
”
“Tôi cũng giống em.
” Chu Tiễn Nam nói.
“À đúng rồi, tôi còn chưa hỏi sao anh lại đến bệnh viện? Vừa rồi thấy anh vội vội vàng vàng, có chuyện gì sao?” Nam Khuê hỏi.
Những ngón tay thon dài của Chu Tiễn Nam sờ sờ ly cà phê, thấp giọng nói: “Mẹ tôi bị bệnh, bệnh cũ tái phát.
”
“Có nghiêm trọng không? Có cần tôi giúp không?” Nam Khuê lập tức quan tâm hỏi.
“Gặp vấn đề về tim mạch, lúc bà ấy còn trẻ thì vẫn ổn, bây giờ lớn tuổi rồi nên tái phát, lần này tình hình cũng không được tốt cho lắm.
”
Có thể nghe ra được giọng nói của Chu Tiễn Nam ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc.
Trong lòng anh ấy chắc hẳn rất áy náy khi chạy đôn chạy đáo ở nhiều “chiến trường” khác nhau suốt ngần ấy năm, hoàn thành sự nghiệp, nhưng lại làm người mẹ yêu thương mình tủi thân.
“Tiễn Nam, anh cũng đừng sốt ruột quá, khoa tim mạch ở bệnh viện chúng tôi rất giỏi, có nhiều vị giáo sư kinh nghiệm rất dày dặn, họ nhất định có thể chữa khỏi cho bà ấy.
” Nam Khuê an ủi.
Vốn dĩ cô muốn nói nếu anh ấy cần, cô có thể đến tìm sư mẫu để giúp đỡ một chút.
Nhưng sau khi nghĩ lại, với quyền lực của nhà họ Chu, đặc biệt là sức ảnh hưởng của chị gái anh ấy, muốn mời một giáo sư giỏi là điều rất dễ dàng, căn bản không cần đến cô.
Còn Chu Tiễn Nam vẫn luôn nhíu chặt mày: “Nam Khuê, tình hình lần này có vẻ không tốt lắm, chị của tôi đã mời rất nhiều giáo sư giàu kinh nghiệm, nhưng câu trả lời đều giống nhau, xác suất thành công không cao lắm, nếu như có thể mời được giáo sư Phòng thì tốt rồi, mẹ tôi cũng sẽ có nhiều hy vọng hơn.
”
“Ý anh là giáo sư Phòng đã về hưu ở khoa tim của bệnh viện chúng tôi sao?” Nam Khuê hơi ngạc nhiên.
“Đúng vậy.
” Chu Tiễn Nam gật đầu: “Không cần ông ấy đích thân làm phẫu thuật, chỉ cần ông ấy quan sát quá trình và đưa ra một số đề xuất là được rồi, nhưng theo tôi biết, giáo sư Phòng đã nghỉ hưu rất lâu rồi, mấy năm nay cũng không tham gia bất cứ hoạt động y học nào.
”
“Chị tôi đã nhờ không ít bạn bè giúp đỡ nhưng có vẻ đều không có hy vọng.
”
Nam Khuê nghe thấy vậy, có chút ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của cô, giáo sư Phòng là một huyền thoại của bệnh viện bọn họ, tên tuổi của ông vẫn luôn được lưu truyền rất nhiều, ai cũng nói ông như bồ tát sống, không chỉ giỏi giang mà ý thức trách nhiệm với bệnh nhân cũng rất chuẩn chỉnh.
Ngay cả trong khoảng thời gian cuối cùng trước khi nghỉ hưu, ông vẫn tận tâm tận lực để cứu chữa cho bệnh nhân.
Ông gần như đã đem toàn bộ trí tuệ và tinh lực cả đời mình cống hiến một cách quên mình cho y học.
Một vị giáo sư già đức cao vọng trọng như vậy, sao lại đột nhiên chia tay với sự nghiệp y học chứ?
Nam Khuê cảm thấy chắc chắn không phải vô cớ, nhất định phải có lý do.
Cách một vài bàn, Lục Kiến Thành cũng ngồi xuống gọi một ly cà phê.
Mùi cà phê thơm nồng, nhưng anh không có cảm giác ngon miệng chút nào.
Xuyên qua đám đông, anh nghiêm túc nhìn về phía Nam Khuê và Chu Tiễn Nam.
Hai người ngồi khoảng nửa tiếng thì đứng dậy chuẩn bị ra về.
Thấy họ rời đi, Lục Kiến Thành lập tức đứng dậy đi theo.
Lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Thưa anh, xin anh chờ một chút.
”
Lục Kiến Thành nghe thấy nhưng cũng không để ý.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Phía sau vẫn cất cao âm lượng, tiếp tục nói: “Thưa anh, xin dừng bước.
”
Lúc chuẩn bị rời khỏi cửa quán cà phê, một đôi tay đột nhiên duỗi trước mặt anh, đồng thời mỉm cười, lễ phép nói: “Chào anh, cà phê của anh vẫn chưa được thanh toán, mời anh đến quầy thu ngân trả tiền cà phê ạ.
”
Lời này vừa nói ra, hàng chục ánh mắt trong quán cà phê nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Khuôn mặt Lục Kiến Thành lập tức đen lại.
Anh muốn lấy điện thoại ra, lúc này mới nhận ra lúc nãy mình vội rời đi, hoàn toàn không có cầm theo điện thoại.
Đành phải quay trở về ngồi xuống, sau đó chờ Lâm Tiêu đến.
Cũng may Lâm Tiêu đã sớm tìm được anh, lập tức đến quầy lễ trả tiền.
Nhưng cũng không theo kịp bước chân của Chu Tiễn Nam và Nam Khuê.
Sau khi đưa Nam Khuê đến phòng làm việc, Chu Tiễn Nam liền nói lời tạm biệt.
“Tôi đi lên chăm sóc mẹ tôi đây.
”
“Ừm.
” Nam Khuê gật đầu: “Nếu có gì cần giúp cứ nói với tôi, dù sao tôi cũng ở bệnh viện này, ở cũng gần, anh cũng đã giúp tôi rất nhiều lần rồi nên có việc gì cần giúp cứ bảo tôi, đừng khách sáo.
”
“Được.
”
Chu Tiễn Nam nói xong liền xoay người đi.
Nam Khuê cũng xoay người đi vào phòng.
Cả hai quay lưng lại với nhau, mỗi người đi một hướng.
Đột nhiên, Chu Tiễn Nam dừng lại, anh xoay người nhìn Nam Khuê và gọi: “Nam Khuê?”
Nghe thấy tiếng gọi, Nam Khuê quay lại, nghi hoặc nhìn về phía anh ấy: “Hửm?”
Sau một hồi im lặng, anh ấy lấy hết can đảm nói: “Nghe nói em và cậu ấy đã xa nhau rồi?”
Chu Tiễn Nam không dùng từ ly hôn, anh ấy diễn đạt nó một cách uyển chuyển hơn.
Nhưng Nam Khuê vừa nghe đã hiểu ngay.
Cô gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy, xa nhau rồi.
”
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của cô, nội tâm anh ấy kích động đến cùng cực.
Nghe chị anh ấy nói là một chuyện, nghe chính miệng cô nói lại là một chuyện khác.
Nhìn cô, lời nói của Chu Tiễn Nam cứ luẩn quẩn mãi, không thốt lên lời.
Anh ấy đắn đo, suy nghĩ tìm cách mở miệng thích hợp nhất, nhưng khi lời nói ra đến miệng, anh ấy vẫn ngập ngừng.
“Vậy, tình cảm của em dành cho cậu ấy thì sao?” Chu Tiễn Nam lại hỏi.
Suy nghĩ một hồi, Nam Khuê cười khổ đáp: “Nói đã quên là nói dối, dù sao thì cũng nhiều năm như vậy rồi, nhưng tôi đang cố gắng hết sức để quên đi.
”
Dù sao cô cũng phải bắt đầu sống một cuộc sống mới, không thể sống cả đời trong ký ức và chấp niệm được.
“Vậy tôi …” Chu Tiễn Nam vốn dĩ muốn nói, vậy tôi có thể có cơ hội không?
Nhưng lời nói đến bên miệng lại đột nhiên thay đổi: “Vậy tôi có thể nhờ em một việc được không?”
“Được chứ, anh nói đi.
” Nam Khuê gật đầu.
Cô tưởng rằng là liên quan đến việc chăm sóc mẹ anh ấy hay gì đó, nên cô đã gật đầu đồng ý mà không hề do dự.
Nhưng cô không ngờ những gì Chu Tiễn Nam nói hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, quả thật khiến cô không lường trước được.
“Mẹ tôi vẫn luôn có một nỗi bận tâm, cũng giống bao bà mẹ khác, bà ấy muốn thấy tôi sớm ngày kết hôn sinh con, lần trước lúc em đến nhà tôi, mẹ tôi vẫn luôn nghĩ em là bạn gái của tôi, rất muốn gặp lại em.
Cho nên, em có thể làm bạn gái tôi một lần, cùng tôi đến gặp bà ấy được không?”