Nam Khuê sửng sốt: “Tiễn Nam, chuyện này quá bất ngờ rồi, để tôi nghĩ kĩ lại đã được không?”
“Được.” Chu Tiễn Nam gật đầu.
Suy nghĩ một lát, Nam Khuê lên tiếng: “Tiễn Nam, tôi có thể cùng anh đi thăm dì, nhưng anh phải đồng ý với tôi, đợi dì khỏi bệnh rồi thì vẫn nên giải thích rõ ràng với bà ấy.”
“Ừm, cái này em yên tâm, em chỉ cần đến thăm bà một lần là được rồi, còn chuyện về sau thì giao cho tôi xử lý.” Chu Tiễn Nam nói.
“Được.”
“Vậy đợi em tan làm tôi sẽ tới đón em.”
Sau khi hai người thoả thuận xong, Chu Tiễn Nam rời đi trước.
Nam Khuê cũng đi vào văn phòng làm việc, nhưng vừa đi được mấy bước, cổ tay đã bị xiết chặt lấy, truyền tới một lực khiến cô hơi đau.
“Tiễn Nam, có phải còn chuyện gì…” Nam Khuê không nghĩ nhiều, vô thức nói.
Kết quả, khi ánh mắt dừng trên mặt Lục Kiến Thành thì lập tức ngưng đọng lại.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê có chút khó tin nhìn anh.
Vừa rồi không phải hai người vừa chia tay không mấy vui vẻ sao, anh còn đang tức giận, hơn nữa vết thương trên người còn chưa khép miệng, lại không được chăm sóc tốt.
Bây giờ nói đi là đi, thế này đến bao giờ vết thương mới lành lại được?
“Không muốn nhìn thấy anh như vậy sao?” Lục Kiến Thành hiểu nhầm ý của cô, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, cả người cũng bao trùm bởi một tầng khí lạnh.
“Tôi không có ý đó.” Nam Khuê giải thích.
“Vậy thì là ý gì? Không chút quan tâm anh với người khác như thế nào rồi? Nóng vội không chờ được mà xuống đây chỉ vì muốn gặp Chu Tiễn Nam?”
Nam Khuê nhìn anh mà nghẹn lại không còn gì để nói.
Vốn dĩ là muốn giải thích, nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng này của anh, đột nhiên cô cũng không biết nên nói như thế nào.
Cũng được, dù cho cô có nói thì với cái dáng vẻ này của anh, anh cũng không tin.
“Lục Kiến Thành, tôi không có, tôi và Tiễn Nam chỉ là ngẫu nhiên gặp được ở bệnh viện thôi.”
“Ngẫu nhiên gặp mà hai người có thể nói chuyện được lâu tới như vậy, còn cùng nhau đi uống cafe?”
“Đó là vì anh ấy giúp tôi quá nhiều lần rồi, ly cafe này chúng tôi đã hẹn sẵn rồi, đợi anh ấy bình an quay về, tôi mời anh ấy uống cafe, thời gian này chúng tôi đều rất bận, tôi không có cách nào thực hiện lời hứa, hôm nay đúng lúc gặp được nhau, tôi nghĩ chọn ngày không bằng gặp ngày, thế nên mới mời anh ấy đi uống cafe.”
Nghe cô nói như vậy, Lục Kiến Thành cảm thấy trong lòng tốt hơn một chút rồi.
Nhưng anh vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Bởi vì những lời hai người họ vừa nói, anh đều nghe thấy hết.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành gọi tên cô, giọng nói đột nhiên trở nên trầm thấp: “Có phải em đã quyết định sẽ ở bên anh ta rồi?”
Nam Khuê kinh ngạc, ngờ vực hỏi: “Tôi nói muốn ở bên Tiễn Nam lúc nào? Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè thôi.”
Lục Kiến Thành hừ lạnh một tiếng: “Anh đều nghe thấy hết rồi, anh ta tỏ tình với em, muốn em làm bạn gái anh ta, em cũng đồng ý rồi.”
Nam Khuê hé môi, cả người hoàn toàn bối rối, quả thực trong nháy mắt cô cũng không biết nên nói gì.
Bình tĩnh lại một chút, cô mới lên tiếng giải thích: “Anh nghe nhầm rồi, là mẹ của Tiễn Nam bị bệnh, mẹ anh ấy vẫn luôn muốn anh ấy thành gia lập nghiệp, thế nên anh ấy mới hỏi tôi có thể làm bạn gái anh ấy một lần để gặp dì hay không.
Như vậy tâm trạng của dì tốt lên, biết đâu có thể khỏi nhanh một chút.”
Dù nói như vậy, nhưng Lục Kiến Thành vẫn rất không vui.
Cô là vợ của anh, là bạn gái của anh.
Dù chỉ là đã từng nhưng cũng chỉ thuộc về một mình Lục Kiến Thành này thôi.
Tuy nói chỉ là giả vờ làm bạn gái của Chu Tiễn Nam, là giả thôi, nhưng lỡ như có lần đầu tiên, lại có lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí nhiều hơn nữa thì sao?
Vậy không phải rõ ràng là đang tăng thêm cơ hội cho bọn họ ở cạnh nhau sao.
Nếu như lâu ngày sinh thì thì phải làm sao?
Thế nên sắc mặt Lục Kiến Thành căn bản không tốt thêm được chút nào.
Bỗng nhiên anh đưa tay ra xiết chặt lấy cổ tay Nam Khuê, kéo cô đi về phía trước.
“Này, Lục Kiến Thành, anh buông tôi ra, anh muốn kéo tôi đi đâu.”
Nam Khuê vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ tay ra.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nghĩ đến những vết thương trên người anh, cô không dám phản kháng mạnh bạo quá, chỉ có thể nhẹ nhàng giãy dụa.
Nhưng thật sự Lục Kiến Thành giữ tay cô quá chặt rồi, cô căn bản không gỡ tay ra được.
“Anh muốn kéo tôi đi đâu, tôi sắp phải vào làm rồi.”
Nam Khuê hét lên, nhưng Lục Kiến Thành lại ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không nghe thấy gì vậy.
“Dừng lại, Lục Kiến Thành, anh mau dừng lại.”
“Đi chậm một chút, vết thương trên người anh còn chưa khỏi, nếu anh cứ đi như thế này, nhỡ đâu vết thương lại rách ra thì sao, bác sĩ đã dặn đi dặn lại rồi, ngàn vạn lần không được để vết thương rách ra nữa.”
Nếu không thì thật sự rất rắc rối.
Lúc này bước chân Lục Kiến Thành càng nhanh hơn, tay càng dùng lực mà kéo cô đi, anh kéo Nam Khuê vào cầu thang thoát hiểm.
Đồng thời nhanh chóng đóng cửa lại.
Trong nháy mắt, hai người đều như bị ngăn lại ở thế giới khác, bên trong chỉ có cô và Lục Kiến Thành.
Trong cầu thanh, có chút mù mờ, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào.
Bên trong im lặng như tờ, đặc biệt yên tĩnh.
“Lục Kiến Thành, rốt cuộc thì anh muốn…”
Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói xong, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa cánh tay ra trực tiếp giam cô giữa anh và vách tường.
Nam Khuê chợt thấy bồn chồn, cô không dám ngẩng đầu lên, chỉ cố cúi thấp đầu xuống.
Nhưng Lục Kiến Thành lại chìa tay ra mạnh mẽ nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh sâu thẳm của mình.
Đồng thời lên tiếng, giọng nói trầm thấp như muốn đòi mạng: “Bảo anh đi chậm lại? Sợ vết thương lại nứt miệng? Khuê Khuê, em vẫn lo lắng cho anh đúng không?”
Cô cắn môi, im lặng không nói gì.
Đương nhiên là lo lắng rồi.
Sao có thể không lo được chứ?
“Anh biết em vẫn để ý đến anh.” Không thấy Nam Khuê trả lời, Lục Kiến Thành lại nói.
Nam Khuê ngậm chặt miệng không lên tiếng trả lời.
Đúng là cô để ý anh.
Nhưng đã không cần thiết phải tỏ rõ ra ngoài nữa, âm thầm đặt trong tim, một mình cô biết là được rồi.
Thấy cô không nói gì, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng mất hết kiên nhẫn, lại vừa sợ vừa tức giận.
Lục Kiến Thành nâng cao giọng lên nói: “Khuê Khuê, nói chuyện.”
“Nói cho anh biết em vẫn còn lo lắng cho anh, vẫn còn để ý tới anh.”
“Nam Khuê, trả lời anh, mau trả lời anh…”
Khi vừa gầm ra tên cô lần nữa, Lục Kiến Thành đã không còn kiềm chế được nữa.
Anh dùng một tay giữ lấy cánh tay cô, một tay khác nâng cằm cô lên.
Anh cúi thấp đầu, hung hăng áp môi xuống.
Giống như để chứng minh cái gì đó, Lục Kiến Thành như phát điên, gần như dùng toàn bộ sức lực hôn cô.
Toàn bộ quá trình đều mưa to gió lớn, không có một chút dịu dàng nào.
“Buông…” Nam Khuê vừa nghẹn ngào thốt ra được một chữ, đôi môi đỏ thắm mềm mại lại bị anh chiếm lấy, tham lam hút lấy, làm thế nào cũng không bằng lòng buông ra.
Cô gần như bị rút hết oxi, cả người không có chút sức lực nào mà thở dốc.
Nhưng Lục Kiến Thành lại không có ý định dừng lại, vẫn cứ ngang ngược giam cô trong lòng mình, càng không có ý định nhẹ tay lại.
“Lục Kiến Thành, anh buông ra.” Có được chút khoảng trống, Nam Khuê cuối cùng cũng thở được, cô tức giận hét lên.
Lục Kiến Thành nhếch môi, nắm lấy tay ôm cô vào lòng.
Lời nói mạnh mẽ lại độc đoán, còn lộ ra vẻ ngang ngược vang lên: “Khuê Khuê, em nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời này anh cũng không thể buông tay em.”