Nam Khuê không ngờ anh lại sảng khoái và dứt khoát như vậy.
Hơi sững sờ, cô lắc đầu: “Anh cũng không phải, tôi để anh mời mọi người ăn cơm còn ra thể thống gì?”
Đôi mắt thâm sâu của Lục Kiến nhìn cô chằm chằm, giọng nói tràn đầy nhu tình: “Khuê Khuê, nếu em đồng ý, anh lập tức có thể.
”
“Vết thương trên người thế nào rồi? Anh chạy xuống như thế này, nó sẽ ảnh hưởng đến vết thương.
”
Nam Khuê thừa nhận, cô đang sợ hãi và rụt rè.
Vì vậy, chỉ có thể chuyển chủ đề.
Lục Kiến Thành sao có thể không biết cô đang trốn tránh.
Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ truy hỏi đến cùng, buộc phải có một câu trả lời.
Nhưng lần này, anh có đủ kiên nhẫn.
Lâm Tiêu nói rất đúng, bây giờ anh chỉ cần làm một chuyện, chính là đối xử tốt với cô và sưởi ấm trái tim đang thất vọng và tổn thương của cô.
Chỉ bằng cách này, anh mới có hy vọng.
Nếu cố ép buộc chỉ có thể làm cho cô cách anh càng ngày càng xa mà thôi.
Hơn nữa, thứ anh muốn là cô cam tâm tình nguyện, là bởi vì yêu chứ không phải vì bất cứ thứ gì khác.
“Vết thương có chút đau.
” Lục Kiến Thành nói.
Bây giờ anh đặc biệt thành người hai mặt, bởi vì biết nói như vậy Khuê Khuê nhất định sẽ đau lòng.
“Vậy anh mau đi lên nghỉ đi, chờ miệng vết thương lành thì sẽ không đau.
”
Nam Khuê vừa dứt lời, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi: “Nam Khuê, bệnh nhân trên giường số 5 gọi.
”
Giường số 5 là một bệnh nhân vì ẩu đả đánh nhau, kiếm chuyện, tính tình vô cùng nóng nảy, tuy rằng mỗi lần gọi các cô cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn tìm cảm giác tồn tại.
Nhưng miễn là bọn họ được gọi, thì bọn họ vẫn sẽ đi.
Nếu không nhất định sẽ bị chửi rất ghê gớm mà không thể nói được gì.
Cho nên, làm bác sĩ cũng có rất nhiều lúc bất đắc dĩ, nhưng nếu đã lựa chọn nghề này, cho dù có một số cảm xúc tiêu cực, cô cũng sẽ tự mình tiêu hóa, tự nhủ phải lạc quan.
Có chút sốt ruột, Nam Khuê lập tức đẩy Lục Kiến Thành ra: “Mau buông tôi ra, tôi muốn đi xem bệnh nhân.
”
Lúc này Lục Kiến Thành mới thật sự buông cô ra, Nam Khuê lập tức cuống quít đi ra ngoài cửa.
Chợt tay bị níu lại, Lục Kiến Thành kéo cô lại: “Buổi tối tan làm, chúng ta cùng nhau ăn cơm.
”
“Xin lỗi, tôi đã đồng ý Tiễn Nam rồi, hôm nay sẽ đi thăm dì với anh ấy.
” Nam Khuê nói.
Vốn dĩ, cô cho rằng Lục Kiến Thành sẽ tức giận.
Bất ngờ là anh lại không tức giận.
Tuy nhiên, trong lòng Lục Kiến Thành vẫn rất ghen tuông, chẳng qua bị anh giấu đi, cũng không biểu lộ ra ngoài.
Nhưng chỉ cần nghĩ cô sẽ đi gặp cha mẹ với Chu Tiễn Nam, trong lòng anh làm thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Nói không ghen thì hoàn toàn sai.
Đột nhiên, nghĩ đến cái gì đó, Lục Kiến Thành kéo Nam Khuê vào lòng, đồng thời cúi đầu, ngậm vành tai cô, cắn nhẹ.
Nam Khuê không ngờ anh lại như vậy, nhất thời toàn thân tê dại, dường như có dòng điện chảy qua.
“Kiến Thành, anh đừng như vậy, mau buông tôi ra.
” Giọng Nam Khuê mềm mại, dịu dàng và gợi cảm không nói nên lời.
Lục Kiến Thành càng cảm thấy mình khó buông ra, dùng sức hôn lên bên tai và cổ thiên nga mảnh khảnh của cô, cuối cùng anh vẫn không tình nguyện mà buông ra.
“Đi thôi, anh đưa em ra ngoài.
”
Nam Khuê vừa nghe, lập tức ngăn cản: “Không cần, một mình tôi là được, anh chờ tôi đi ra ngoài vài phút nữa rồi mới ra ngoài.
”
Lục Kiến Thành sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng cô, cô sợ bị đồng nghiệp phát hiện.
Cưng chiều xoa xoa tóc cô, Lục Kiến Thành gật đầu: “Được, vậy em đi ra ngoài trước đi.
”
“Ừm.
”
Buổi tối vừa tan tầm, Nam Khuê đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Chu Tiễn Nam, hỏi anh chuyện đi thăm dì.
Vừa đến quầy y tá, đã bị đồng nghiệp gọi lại: “Nam Khuê, có người tìm cô.
Nói nhỏ cho biết nè, lại là một anh đẹp trai nha.
”
Đồng nghiệp chỉ chỉ Chu Tiễn Nam đang chờ ở một bên.
Nam Khuê đưa tay chào anh, đồng thời bàn giao việc với mọi người.
Đồng nghiệp nhìn Nam Khuê, rồi nhìn Chu Tiễn Nam, rốt cuộc không nhịn được: “Bác sĩ Nam, cô không phúc hậu nha, có bạn trai đẹp trai như vậy, sao còn giấu diếm, vẫn không muốn giới thiệu cho chúng tôi biết.
”
“Nếu đây là bạn trai của tôi, tôi ước gì có thể cho mọi người đều biết.
”
Đồng nghiệp này vừa nói, mấy đồng nghiệp khác cũng tiến lại gần: “Đúng vậy, bác sĩ Nam, bạn trai chất lượng cao như vậy, nếu tôi là cô, tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.
”
Đúng lúc này, một vị bác sĩ thâm niên đi tới, nghe thấy mọi người thảo luận, cũng nhiệt tình tham gia.
“Con gái trẻ các cô, có phải rất hâm mộ bác sĩ Nam không.
Nhưng mà bạn trai Nam Khuê này quả thật tìm rất tốt, vừa cao ráo vừa đẹp trai, quan trọng đối với những đồng nghiệp của cô rất sẵn lòng, xem ra rất xót cô, phải nắm cho thật chắc nhé!”
“Đúng vậy, bác sĩ Nam, rất hâm mộ cô nha, chờ sau này khi cô kết hôn nhất định phải mời chúng tôi tham gia hôn lễ đó.
”
“Đúng đúng đúng, bác sĩ Nam, nhất định đừng quên phát kẹo mừng cho chúng tôi.
”
Mọi người liếc mắt một cái, người nói một câu.
Nam Khuê phát hiện cô quả thực ngay cả cơ hội chen ngang cũng không có.
Hơn nữa các cô đã trực tiếp mặc định Chu Tiễn Nam là bạn trai của cô.
Cười khổ, Nam Khuê vừa muốn mở miệng giải thích, mọi người đã tản ra trong sự hâm mộ.
“Chỉ là bạn bè bình thường, không phải bạn trai tôi.
” Nam Khuê nói.
Nhưng mà, các cô y tá ở quầy lễ tân căn bản không tin, chỉ cảm thấy là cô xấu hổ thôi.
Giải thích không có kết quả, Nam Khuê chỉ có thể bỏ cuộc.
Sau khi gặp Chu Tiễn Nam, Nam Khuê còn có chút lo lắng: “Tiễn Nam, có thể anh phải đợi tôi một lúc.
”
“Là còn có chuyện gì sao?”
“Không phải nói đến thăm dì sao? Bây giờ dì bị bệnh, nếu tôi thay mặt cho bạn gái của anh đến, chắc chắn sẽ mang theo một ít quà tặng, không thể đi tay không.
”
Chu Tiễn Nam mím môi cười cười, đồng thời nói: “Yên tâm đi, đều chuẩn bị xong cho em rồi, lập tức được gửi tới.
”
“Được.
”
Hai người vừa đến sảnh lớn bệnh viện, đã có người mang đồ tới.
Nam Khuê nhìn hộp quà được đóng gói tinh xảo trước mặt, đặc biệt khen ngợi: “Tiễn Nam, anh chuẩn bị quá chu đáo.
”
“Anh thật sự rất cẩn thận, sau này nếu cô gái nào gả cho anh, nhất định sẽ rất hạnh phúc.
”
Anh ấy muốn nói thêm: Khuê Khuê, nếu có thể, tôi chỉ hy vọng cô gái đó là em.
Thế nhưng, cổ họng bị tắc, có vài lời nặng như ngàn miếng vàng.
Rốt cuộc anh ấy kìm lại, không thể nói ra khỏi miệng.
Chu Tiễn Nam chuẩn bị lễ vật rất tốt, không quá mắc tiền, cũng không quá rẻ, vừa nhìn đã biết là lựa chọn tỉ mỉ, có lòng chuẩn bị.
Cho nên tặng phần quà này, rất hợp lễ nghĩa.
Sắp tới cửa phòng bệnh, Nam Khuê có chút hồi hộp, cô dừng bước, hít sâu một hơi.
“Có phải hồi hộp không?” Chu Tiễn Nam thân mật hỏi.
“Ừm.
”
Dứt lời, cô lập tức cảm thấy bàn tay mềm mại, ấm áp có lực của Chu Tiễn Nam đã nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vô cùng yêu thương và ấm áp.
Nam Khuê sửng sốt một chút, nhưng nghĩ đến hai người bây giờ đang đóng vai người yêu ủa nhau, nắm tay nhau là chuyện bình thường.
Cho nên, cô không từ chối, tùy ý Chu Tiễn Nam dắt đi, hai người cùng nhau vào phòng bệnh.