“Rất khó chịu.” Lục Kiến Thành nói
Ngay lập tức anh mở mắt ra, đôi mắt nhuốm màu dục vọng ấy rơi trên người Nam Khuê, giọng anh trầm khàn đến đáng sợ: “Nhưng mà tôi sẽ khó chịu hơn khi em ở đây.”
“Nam Khuê, tôi không phải chính nhân quân tử gì hết, nếu như em vẫn tiếp tục ở lại đây, tôi sẽ không đảm bảo sẽ khống chế được bản thân đâu.”
Nam Khuê chỉ có thể quay người rời đi.
Cô vén chăn lên nằm ở trên giường, nhưng lại không buồn ngủ chút nào.
Tất cả sự chú ý của cô đều đang đặt trên người Lục Kiến Thành, mỗi động tĩnh bên trong cô đều dựng tai lên nghiêm túc nghe ngóng.
Qua nửa tiếng bên trong đã thay nước ba lần rồi.
Chắc chắn anh ấy rất nóng, rất khó chịu, thế nên mới không ngừng thay nước lạnh để ngâm mình.
Nhớ lại lúc nãy đôi mắt nhẫn nhịn tới đỏ rực, cả người đều nóng khủng khiếp, vành mắt Nam Khuê liền đỏ bừng lên.
Vừa nghĩ tới anh ấy khó chịu như vậy cũng khiến cô cảm thấy khó chịu theo.
Trong phòng tắm, thời điểm đổi nước lần thứ tư, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không nhịn được nữa, liền mở điện thoại gọi cho Lâm Tiêu: “Bây giờ mang cho tôi thuốc giải tới đây, ngay lập tức.”
“Lục tổng, thuốc giải gì?”
“Mẹ tôi muốn tôi và Nam Khuê cùng lên giường, cậu nói là thuốc gì?” Lục Kiến Thành gằn giọng nói, Lâm Tiêu lập tức ngạc nhiên tới ngoác cả mồm: “Phu nhân được đó nha! Quả nhiên là dùng hết tất cả vốn liếng rồi.”
“Lập tức cầm thuốc tới đây, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, chuẩn bị cho đầy đủ, cất thuốc cho kĩ, nếu không lát nữa vào đây thì đừng có khóc.”
“Sao có thể khóc được, Lục tổng, anh đừng xem nhẹ tôi.”
Tắt điện thoại, Lục Kiến Thành hít một hơi thật sâu.
Bây giờ chỉ hy vọng Lâm Tiêu mau mang thuốc tới.
Nhưng thời gian càng dài thì thuốc phát tác càng mạnh, anh sẽ càng khó chịu.
Nghe thấy tiếng rên khẽ của anh, Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, cô bước từ trên giường xuống tới dép cũng không kịp mang, trực tiếp mở cửa phòng tắm ra.
Sau đó thay một bồn nước nóng.
“Nam Khuê, em làm gì đấy?”
“Tôi…” Nam Khuê không nói nên lời, nhưng mà cô trực tiếp bước vào bồn tắm, khom người ôm lấy Lục Kiến Thành, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai anh:
“Tôi biết anh rất khó chịu, tôi không muốn nhìn thấy anh khó chịu như vậy.
Nếu như…” Mặt cô đã đỏ tới nhỏ giọt, những lời còn lại như dùng hết tất cả dũng khí của cô mới có thể nói lên: “Nếu như tôi đồng ý thì có phải anh không cần nhịn khổ sở như vậy nữa đúng không.”
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt nín nhịn lại cơn giận dữ nhìn cô: “Đi ra ngoài ngay.”
“Tại sao? Rõ ràng anh đang rất khó chịu mà.” Cuối cùng là cô không nhẫn tâm.
Vì anh cô sẵn sàng vứt bỏ đi kiêu ngạo của bản thân, vứt bỏ đi tự tôn của chính mình.
Cô vẫn luôn tự nói với bản thân, chỉ cần anh nhẹ nhàng một chút, nhẹ một chút là có thể không ảnh hưởng gì tới em bé.
Cô dùng nhiều lời thuyết phục bản thân tới như vậy, nhưng cuối cùng lại nhận được lời từ chối vô tình như vậy.
“Nếu như anh lo lắng chuyện ngày mai ly hôn thì yên tâm, tôi bảo đảm sẽ không dây dưa với anh, đợi qua đêm nay rồi, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra.”
“Tôi không khốn nạn tới như vậy, em ra ngoài.” Anh lớn tiếng như vậy, hung dữ như vậy.
Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống.
“Tôi nghe người ta nói, loại thuốc này rất mạnh, nếu như không được giải toả có thể ảnh hưởng tới tính mạng đó.”
Không quan tâm đến những giọt nước mắt đang rơi, Nam Khuê đột nhiên cúi người xuống trực tiếp đặt lên môi Lục Kiến Thành một nụ hôn.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ ôm chặt lấy anh.
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành cật lực nhịn xuống kéo cô ra.
Đôi mắt đầy tia máu kìm nén lại cơn giận cuồn cuộn: “Đừng để tôi nhắc lại lần nữa, ra ngoài ngay lập tức.”
“Nếu như tôi cứ ở đây không đi ra thì sao?” Nam Khuê đột nhiên bướng bỉnh nhìn anh hỏi.
“Người đàn ông trong lòng đó, không phải em nói đã yêu mười năm rồi sao? Bây giờ ở bên cạnh tôi không cảm thấy ấm ức sao? Hơn nữa tôi cũng không thể làm chuyện có lỗi với Thanh Liên nữa.”
Cô làm thế nào có thể nói với anh, người đàn ông đấy không phải ai khác mà chính là anh.
Là Lục Kiến Thành anh đấy.
Nhưng mà, cô sẽ không nói.
Vào giây phút này, toàn bộ lòng tự tôn của cô đã bị anh ném dưới chân mà chà đạp rồi.
Cho dù cô có được tiếp thêm bao nhiêu dũng khí đi nữa thì cũng không có cách nào thử.
Đứng trước mặt anh, cô đã đủ mất mặt rồi.
“Đừng lấy tôi làm cái cớ, tôi hiểu rồi, không phải anh không khó chịu, cũng không phải anh sợ tôi ấm ức, chỉ bởi vì người anh muốn là Phương Thanh Liên, mà tôi thì không phải người đấy.”
“Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ bởi vì tôi không phải người mà anh muốn.” Nam Khuê quay người, cầm chiếc điện thoại rồi lại đi vào: “Nếu như anh đã muốn Phương Thanh Liên như vậy, được, tôi sẽ gọi điện thoại bảo cô ta tới đây là được chứ gì.”
Nếu như người mà anh muốn là Phương Thanh Liên thì cô sẽ thành toàn cho anh là được rồi.
Ai bảo cô yêu anh tới như vậy, anh bảo cô không có cách nào trơ mắt ra nhìn anh chết được chứ?
Cô liều mạng tự nói với chính mình, dù gì ngày mai hai người cũng sẽ ly hôn.
Sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ ở bên nhau, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.
Cho dù hôm nay không có thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ cùng nhau làm những chuyện thân mật đó thôi.
Chỉ cần sau khi Phương Thanh Liên tới, cô rời đi, rời đi thật xa thì có lẽ sẽ không đau lòng nữa.
“Alo… Phương Thanh Liên à, tôi là Nam Khuê, Lục Kiến Thành anh ấy…” điện thoại Nam Khuê vừa được kết nối, Lục Kiến Thành đột nhiên bước qua tắt điện thoại của cô đi.
Ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm cô: “Nam Khuê, em ngoan một chút, tôi nói muốn tìm Thanh Liên bao giờ.”
Ngoan?
Nam Khuê ngửa đầu lên, giọt nước mắt cũng thuận theo đó mà rơi xuống không ngừng.
Cô còn không đủ ngoan sao? Còn không đủ nghe lời à? Cô đã ngoan ngoãn nghe lời tới như vậy, nhưng anh vẫn trách cô.
Hoá ra đây là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
“Lục Kiến Thành, nếu như anh vẫn còn là đàn ông thì hãy mạnh dạn mà thừa nhận đi, dù sao chúng ta cũng sắp kết thúc rồi, nếu như anh đã muốn Phương Thanh Liên cũng không có gì phải che dấu cả.”
“Anh đi đi, bây giờ đi tìm cô ấy đi.
Tôi không muốn trong phòng tôi có một người đàn ông chết vì nhẫn nhịn như vậy, tội này tôi không gánh được.”
“Nam Khuê.” Lục Kiến Thành cắn răng nhìn cô, đôi mắt đó tựa như đang có ngọn lửa trực trào: “Em nhìn định cứ nhìn tôi với ánh mắt ấy à?”
“Tôi hỏi lại lần nữa, em muốn tôi đi tìm Thanh Liên qua đêm như thế à.”
Nam Khuê nghe lời anh nói, trong tim rỉ máu không ngừng.
Không phải cô muốn anh đi mà trong lòng anh, tất cả tình yêu của anh đều đặt ở chỗ Phương Thanh Liên rồi.
Đến cô đưa đến cửa rồi anh cũng không cần, anh thề chết phải thủ thân như ngọc vì Phương Thanh Liên, phần tình cảm sâu đậm này đến cô cũng cảm động.
Hai năm vợ chồng, hai năm kết hôn, hai năm cùng chung chăn gối.
Nhưng cuối cùng ở trong lòng anh, cô cũng không bằng một ngón tay của Phương Thanh Liên.
Nam Khuê nhắm mắt lại, lòng đau như cắt mà gật đầu: “Đúng, tôi buông tay rồi, tôi để anh đi.”
“Được, đây là do em nói đó.” Lục Kiến Thành từ trong bồn tắm bước ra, anh thay quần áo, mở cửa phòng tắm bước đi.
Tất cả sức lực của Nam Khuê đều mất hết khi nghe thấy tiếng anh đóng cửa lại, hai chân cô mềm nhũn, cả người không chống đỡ được mà ngã xuống đất.
Cô tự ôm lấy bản thân, liều mạng cắn chặt môi, từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống đất, trong lòng đau khổ cùng cực.
Cái cảm giác đó giống như có người đang dùng hàng ngàn cây đao cùng đâm vào tim cô.
“Lục Kiến Thành, anh là đồ khốn, tại sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?”