Anh dùng sức rất lớn, bả vai Nam Khuê bị anh nắm lấy phát đau.
Nhưng cô đều chịu đựng, cô không nhăn mày, càng không nói là kêu ra tiếng.
“Trả lời anh, tại sao không nói gì?”
Nam Khuê cắn môi, chịu đựng cơn đau trên bả vai mà nói: “Không phải vậy, tôi thật sự quan tâm cơ thể anh như thế nào rồi?”
“Hừ …” Cười lạnh một tiếng, đáy mắt Lục Kiến Thành càng thêm cô đơn: “Không phải em nói cho dù vết thương của anh có thế nào cũng mặc kệ sao? Bây giờ lại quan tâm đến anh?”
“Ý tôi là trong tình huống bình thường, tôi không biết mấy ngày nay anh đều tăng ca, không được nghỉ ngơi tốt.”
“Đúng vậy, bởi vì trái tim của em luôn hướng về người đàn ông khác.”
Nam Khuê cố gắng giải thích: “Tôi nói rồi, Tiễn Nam và tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
“Còn anh thì sao?” Anh nhìn cô chằm chằm, vành mắt đỏ ửng, tuyệt vọng tìm câu trả lời.
Cô cụp mắt, mở miệng nói: “Chúng ta cũng là bạn.”
“Vậy sao?”
Cười khổ một tiếng, Lục Kiến Thành buông cô ra.
Lúc này, các món ăn đều đã được bày lên.
Rất nhanh sau đó, một bàn đồ ăn đều đã lên đủ.
“Lâm Tiêu nói mấy ngày nay anh không ăn uống tử tế, nên ăn cơm trước đi.” Nam Khuê nói.
Lục Kiến Thành bước đến, kéo ghế dựa ra.
Anh còn không động đũa chứ đừng nói là ăn, anh mở một chai rượu trắng rồi lập tức cầm lấy uống.
Nam Khuê bị dọa sợ, điên cuồng chạy tới cướp lấy ly rượu trên tay anh.
Lục Kiến Thành giữ ly rượu rất chặt, khi Nam Khuê lấy được chiếc ly thì anh đã ngửa đầu uống được một phần ba.
Toàn bộ quá trình giống như uống nước lọc vậy, không chút khách khí.
Nghĩ đến cơ thể và tình trạng gần đây của anh, Nam Khuê thực sự sợ hãi.
“Đừng uống nữa, Lục Kiến Thành, anh mau bỏ chai rượu xuống đi.”
Lục Kiến Thành vẫn cầm lấy chai rượu, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nam Khuê một cái: “Em lấy tư cách gì quản anh? Bạn bè sao?”
“Vậy thì xin lỗi, trong phạm vi của anh, bạn bè không quản được nhiều như vậy.”
Những lời này như những nhát dao sắc nhọn đâm vào tim Nam Khuê.
“Tôi không biết tại sao anh lại giận tôi, nếu anh vì chuyện tôi giúp đỡ Tiễn Nam mà giận tôi thì tôi cũng không còn lời nào để nói.
Khi tính mạng của tôi bị đe dọa, anh ấy đã từng bất chấp cứu tôi rất nhiều lần, về tình về lý tôi cũng nên giúp anh ấy.”
“Nếu anh thấy không vui với thân phận bạn bè cũng không sao cả, từ nay trở đi tôi sẽ chủ động biến mất khỏi tầm mắt anh.
Thật ra ngẫm lại thấy cũng có lý, không thể nên vợ chồng mà lại làm bạn bè quả thật cũng rất ngại, chúng ta vẫn nên làm người xa lạ là tốt nhất.”
Nam Khuê nói xong liền giựt lấy chai rượu trong tay Lục Kiến Thành: “Được rồi, nếu anh thật sự muốn uống, thì tôi sẽ uống cùng anh.”
Vừa dứt lời, cô liền ngửa đầu điên cuồng rót vào miệng.
Cô chưa bao giờ uống rượu trắng nên cô không biết rằng rượu trắng lại cay đến vậy.
Khoảnh khắc rượu tràn vào cổ họng, cô lập tức sặc đến rơi nước mắt.
Đặc biệt là khi nó chảy xuống họng và xuống dạ dày thì cả họng và thực quản đều nóng như lửa đốt, vừa nóng vừa đau rát.
Ngay lập tức, cô đặt chai rượu xuống và ho khù khụ.
Hai mắt đỏ lên, nước mắt ứa ra.
Cả người khó chịu đến cùng cực.
“Em điên rồi.” Lục Kiến Thành đứng dậy, vỗ nhẹ vào lưng cô, đưa ly nước cho cô: “Mau uống chút nước ấm đi.”
Sau khi nhận lấy ly nước ấm, Nam Khuê lập tức uống ngay hai ly, lúc này mới thấy cả người dễ chịu hơn chút.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Ngay sau đó, cô thấy Lục Kiến Thành đổ hết chai rượu đi, sau đó đập luôn chai.
Sau đó ngồi bên cạnh cô: “Em thấy thế nào rồi?”
“Vẫn ổn!”
“Đi làm một bát canh giải rượu.” Lục Kiến Thành sai người phục vụ.
Vài phút sau, canh giải rượu đã được đưa lên.
Nhìn thấy Nam Khuê uống hết một bát, anh mới mở miệng nói: “Không uống được rượu còn cố uống làm gì?”
“Anh cũng không thể uống.” Nam Khuê nhìn về phía anh, cực kì kiên định nói.
“Anh không uống nữa, ăn cơm đi.”
Lúc ăn cơm, không khí yên tĩnh đến lạ thường.
Gần như chỉ có tiếng đũa, thìa va vào bát, cả hai đều im lặng ăn, không ai nói một lời.
Ăn được nửa bữa, Nam Khuê vào nhà vệ sinh.
Nhìn thấy cô từ nhà vệ sinh đi ra, Lâm Tiêu lập tức đi đến: “Cô Nam Khuê.”
“Cậu vẫn chưa về sao? Đã ăn cơm chưa? Có muốn vào ăn cùng chúng tôi không?”
Lâm Tiêu lập tức lắc đầu: “Tổng giám đốc Lục tìm một nơi yên tĩnh và riêng tư như vậy là vì muốn cùng cô ăn một bữa cơm.
Anh ấy không cần gì nhiều, chỉ muốn được ở một mình bên cạnh cô một lúc.”
“Còn một điều nữa tôi nghĩ tôi nên nói với cô.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Hôm đó tổng giám đốc Lục từ nhà cô đi ra, đã đứng dưới nhà cả đêm, vẫn luôn nhìn lên hướng phòng cô, anh ấy rất buồn, hút thuốc cả đêm, đến tận lúc trời sáng mới rời đi.”
Nghe đến đó, Nam Khuê không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình nữa.
Con người có vẻ đều như vậy.
Khi có được thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi mới tìm cách níu giữ.
Cười khổ một tiếng, Nam Khuê hỏi: “Cậu nghĩ tôi và anh ấy có thể quay trở lại như ngày trước không?”
Tuy là hỏi Lâm Tiêu, nhưng thật ra Nam Khuê cũng không trông chờ vào đáp án của cậu lắm.
Một lúc sau, cô tự trả lời: “Nói thật là tôi không có bất kì niềm tin nào, thậm chí còn không nhìn thấy chút hy vọng nào.”
“Cô Nam Khuê, tôi hiểu những băn khoăn của cô, nhưng bây giờ tổng giám đốc Lục thật sự rất yêu cô, anh ấy đã thay đổi rất nhiều vì cô.”
“Kể cả chuyện của giáo sư Phòng, thật ra không hề đơn giản như cô nghĩ, phu nhân sở dĩ có thể thuyết phục được giáo sư Phòng nhanh như vậy là vì tổng giám đốc Lục đã mua phần đất làm mộ mà giáo sư Phòng muốn nhất cho ông ấy.”
Nam Khuê ngạc nhiên nhìn cậu: “Phần đất làm mộ gì vậy?”
“Đó là phần đất bên cạnh người con gái đã khuất của giáo sư Phòng, giáo sư Phòng vẫn luôn muốn mua nó, đợi khi ông mất đi có thể được chôn ở đó, luôn được ở bên cạnh con gái của ông, nhưng phần đất đó đã sớm bị bán đi, hơn nữa người mua phần đất đó thân phận thần bí, giáo sư Phòng thử rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm được chủ nhân của nó.”
“Tổng giám đốc Lục vì phần đất mộ đó, đã tìm rất nhiều bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh, cuối cùng mới hỏi được người mua, điều kiện của người mua vô cùng hà khắc, nhưng tổng giám đốc Lục vẫn không cần suy nghĩ mà chấp nhận hết.”
Nghe mấy lời này, Nam Khuê vô cùng sốc.
Nếu không phải có Lâm Tiêu nói, cô thật sự không biết bên trong có nhiều uẩn khúc như vậy.
Nhưng mà anh lại chỉ nói qua loa rồi cho qua.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra anh bảo cô đến tìm mẹ, là vì để cô cảm thấy chuyện này do mẹ giúp đỡ, để cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng để cô bớt áy náy và lo lắng hơn.
Lại đẩy cửa phòng lần nữa, cảm xúc trong lòng Nam Khuê cực kỳ phức tạp.
Bước chân của cô cũng trở nên nặng nề hơn.
Từng bước từng bước đi tới trước mặt anh, cô đỏ mắt hỏi: “Ông nội đúng là vì tôi nên mới đầu tư hạng mục cho giáo sư Phòng, cũng vì tôi mà tìm người cố vấn, nhưng lần này giáo sư Phòng đồng ý đến khám bệnh, thật ra không phải nhờ ông nội mà là vì có anh ở đằng sau hỗ trợ đúng không?”
“Lâm Tiêu nói cho em sao?” Ánh mắt Lục Kiến Thành rất bình tĩnh, chỉ hơi nhướng mi lên.
“Chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói cho tôi biết?”
“Không phải em nói muốn rời khỏi anh, muốn làm người xa lạ, không bao giờ liên lạc nữa sao? Nếu không phải vì những thứ này thì sao em lại đích thân đến tìm anh chứ?” Lục Kiến Thành cười khổ một tiếng.
Vừa dứt lời, trái tim anh đau nhói.
“Nhưng mà tôi cũng không muốn anh trả cái giá lớn như vậy?”