“Lục Minh Bác và Vân Thư đều là những người thích sĩ diện, nếu để họ tận mắt chứng kiến, để tất cả mọi người đều thấy, chị lại nói chuyện Kiến Thành và Nam Khuê đã ly hôn, thì dù Kiến Thành có không muốn cưới thì cũng phải cưới chị thôi.”
Lục Nhu kinh ngạc nhìn cô ta: “Chị Thanh Liên, chị nói rất đúng.”
“Hơn nữa…” Ánh mắt Phương Thanh Liên lãnh đạm, cô ta tiếp tục nói: “Em đừng quên, còn có nhà họ Phương nữa.”
“Nhà họ Phương nhất định sẽ đến dự ngày giỗ một trăm ngày của lão già kia.
Nếu như để họ thấy chị và Kiến Thành quay lại bên nhau, thì cho dù có liều mạng, bọn họ nhất định sẽ dựng đủ mọi cách để ép nhà họ Lục phải cưới chị.”
“Dù sao thì không có cha mẹ nào có quyền lực hơn bọn họ, cơ hội ngàn năm có một như vậy, bọn họ có chết cũng phải nắm lấy.”
“Chị Thanh Liên, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị, tối hôm đó em nhất định sẽ nghĩ cách cho thuốc này vào ly nước của anh họ.
Nhưng chị đi vào bằng cách nào?” Lục Nhu hỏi.
“Ngày giỗ một trăm ngày của lão già kia, nhất định sẽ có rất nhiều người tới đó, ngày hôm đó quản lý của nhà họ Lục nhất định sẽ rất lỏng lẻo, cộng thêm việc bọn họ sẽ không nghĩ tới chị đã có thể đi lại, chị có quang minh chính đại đi vào, cũng không có ai dám ngăn chị cả.”
“Được, anh họ uống nước xong, em sẽ dìu anh ấy đến căn phòng phía tây nghỉ ngơi, chị cứ ở đó đợi.”
“Ừ.” Phương Thanh Liên gật đầu.
Nghĩ đến những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm đó, khuôn mặt của Phương Thanh Liên đã lộ ra một đợt xuân sắc.
Được rồi, thật tốt!
Không phải người ông nội đã mất kia không thích cô ta sao, không phải nghĩ trăm phương nghìn kế để chia cắt cô ta và Kiến Thành sao?
Cô ta cứ làm chuyện đó cùng Kiến Thành vào hôm đó đấy, nhất định chọn vào ngày giỗ một trăm ngày của ông.
Cô ta muốn cho ông nhìn thấy rõ, muốn cho ông hối hận, muốn ông chết không nhắm mắt.
Haha…
Nghĩ đến đây, cô ta không nhịn được cười sảng khoái.
Khuôn mặt đầy mưu mô thâm hiểm.
Chẳng bao lâu nữa, ngày đó sẽ đến sớm thôi.
Những ngày tốt đẹp của cô ta cũng sắp đến rồi.
Còn đối với việc mang thai?
Cô ta có rất nhiều cách, căn bản là không đáng lo.
Ngày giỗ một trăm ngày của ông nội diễn ra vào thứ bảy, vì vậy Nam Khuê không cần phải xin nghỉ phép.
Cô tỉnh dậy ngay khi trời vừa hửng sáng, vừa mặc quần áo và giày vào thì nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành: “Anh đợi em ở dưới nhà.”
“Được, tôi lập tức xuống ngay.”
Vì là ngày giỗ một trăm ngày nên cả hai đều mặc áo khoác dài màu đen, trước ngực cài một bông hoa trắng.
Cảm xúc của hai người đều rất thâm trầm, ai cũng không chịu chủ động nói gì, cả đoạn đường đều rất im lặng.
Mãi đến khi chuẩn bị xuống xe, Lục Kiến Thành lấy hộp trang sức bên người ra, lấy ra một chiếc vòng tay ngọc bích ở bên trong: “Cha mẹ vẫn chưa biết chuyện chúng ta ly hôn, lần trước em không đeo vòng tay cả hai người họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi.”
“Hơn nữa chiếc vòng này là do chính tay ông nội tặng cho em, hôm nay chúng ta cùng nhau đến gặp ông, nên đương nhiên phải đeo.”
Lúc này đây, Nam Khuê cũng rất hợp tác.
Cô nhận lấy, không chút nghĩ ngợi liền đeo vào tay.
Nếu thực sự có linh hồn trên bầu trời, hoặc nếu ông nội thực sự có thể nhìn thấy cô trên trời, cô biết ông nội nhất định hy vọng cô đeo chiếc vòng ngọc này.
Cũng như ngày ông nội mất, ngày hôm nay thời tiết rất xấu.
Nam Khuê và Lục Kiến Thành vừa xuống xe thì một luồng gió bất ngờ ập đến.
Lục Kiến Thành thuận thế nắm lấy tay Nam Khuê: “Gió to, chúng ta cùng đi.”
“Ừm.”
Khi họ đến thì cha mẹ chồng đã đến rồi.
Bốn người họ cùng nhau quỳ xuống trước mặt ông nội.
“Cha, chúng con tới thăm cha đây!”
“Ông ơi, chúng cháu tới thăm ông đây!”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Mọi người cùng nhau nói, sau khi nói xong thì cùng dập đầu.
Dập đầu xong ba cái, vẫn không có ai đứng dậy.
Một lúc sau, Nam Khuê mới được Lục Kiến Thành đỡ dậy, đồng thời nói: “Thân thể em yếu, mặt đất ở đây cũng rất lạnh, thời tiết cũng lạnh, em quỳ lâu dưới đất không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Em đứng lên trước đi, đứng cũng được.”
Nam Khuê lắc đầu: “Mọi người đều quỳ mà, để em quỳ cùng mọi người.”
“Khuê Khuê…”
Lục Kiến Thành định tiếp tục khuyên cô thì Vân Thư nói: “Kiến Thành, cứ để con bé quỳ đi, ngày hôm nay nếu con bé không quỳ trước mặt ông nội, thì trong lòng sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Cảm ơn mẹ.”
Vân Thư lại dập đầu nói: “Cha, cha đã đi được một thời gian rồi, con dâu muốn báo cáo tình hình gần đây của gia đình chúng ta, cha yên tâm, tất cả chúng con đều rất tốt, Kiến Thành và Khuê Khuê cũng rất tốt, hai đứa nó không ly hôn, cũng không phụ tâm nguyện của cha.”
“Về việc kinh doanh của nhà họ Lục, con và Kiến Thành nhất định sẽ giúp cha bảo vệ, cũng sẽ đưa nhà họ Lục luôn lên đỉnh cao, tuyệt đối sẽ không rơi vào tay người ngoài.”
Nam Khuê nghe xong, trong lòng có một cảm giác khó chịu lạ thường.
Vì cô biết rằng mình đã phụ tâm nguyện của ông nội.
Sao cô có thể mở miệng nói, là cô và Kiến Thành đã ly hôn rồi được.
Nói với ông nội như thế nào đây, cháu xin lỗi, Khuê Khuê không thể bảo vệ được chắt của ông nội, hôm nay không thể ôm bé con đến với ông được.
Nghĩ đến đứa bé, tâm trạng của Nam Khuê càng thêm trầm xuống.
Vì vẫn còn khách ở nhà nên Vân Thư và Lục Minh Bác đã đi trước.
Nam Khuê và Lục Kiến Thành sẽ về sau.
“Anh có chuyện muốn nói riêng với ông nội.” Lục Kiến Thành nói.
“Ừm.”
Nam Khuê đi sang nơi khác chờ.
Ngay sau khi cô vừa rời đi, Lục Kiến Thành lập tức quỳ xuống.
“Ông nội, là Kiến Thành bất hiếu, xin lỗi ông, đã phụ tâm nguyện của ông rồi, Khuê Khuê là người con gái tốt như vậy, cháu không biết trân trọng cô ấy, ngược lại còn làm tổn thương cô ấy, đánh mất cô ấy khỏi cuộc sống của cháu rồi.”
“Cháu cũng không bảo vệ tốt cho cô ấy và đứa bé, đã khiến cô ấy đau đớn và khổ sở rất nhiều.
Ông nội, những lời ông nói với cháu lúc trước, cháu đã hiểu rồi, ông không cần lo lắng, cháu nhất định sẽ đem cháu dâu trở lại cho ông.”
“Ông yên tâm, cháu dâu mà ông đã nhận định, không ai có thể đoạt đi.”
“Ông nội, nếu ông ở trên trời có linh thiêng, ông phải phù hộ cho cháu sớm theo đuổi được Nam Khuê, để ông sớm ngày có chắt.”
Sau khi nói xong, Lục Kiến Thành dập đầu lạy thêm ba lần nữa, rồi đứng dậy rời đi.
Vì đường xuống núi không bằng phẳng nên anh vẫn nắm tay Nam Khuê.
Đến chân núi, bởi vì không có cây cối che lấp nên Nam Khuê ngay lập tức nhìn thấy cha mẹ chồng đang đứng cách đó không xa.
Và có vẻ như tình hình giữa hai người không được tốt, như thể đang tranh cãi gay gắt điều gì đó.
Vân Thư nhìn Lục Minh Bác, tức giận đến phát run.
Bà chỉ thẳng tay vào người ông: “Lục Minh Bác, ông nghĩ cũng đừng có nghĩ, có người đàn bà kia thì không có tôi, hôm nay nếu ông dám đưa người đàn bà kia đến, tôi sẽ lập tức rời đi.”
“Hơn nữa, tôi còn vừa thề trước mặt cha, thề sẽ bảo vệ sản nghiệp nhà họ Lục, tuyệt đối không cho người ngoài đụng tay vào.”
Nam Khuê lập tức tiến lên, nhưng vừa định bước tới, Lục Kiến Thành đã kéo tay cô lại.
“Chuyện này nên để họ tự giải quyết, mẹ anh không cãi nhau trước mặt chúng ta chỉ vì bà không muốn chúng ta lo lắng, bây giờ chúng ta xuất hiện, sẽ chỉ càng làm bà thêm khó xử thôi.”
“Vậy chúng ta cứ mặc kệ sao?”
“Yên tâm đi, cuối cùng cha anh sẽ thỏa hiệp thôi.” Lục Kiến Thành nói.
Đây là lần đầu tiên Nam Khuê nảy sinh sự tò mò về mối quan hệ giữa cha mẹ chồng.
Thậm chí, cô còn không hiểu cả hai đã đi đến mức này rồi, nhưng tại sao lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn.
“Muốn biết nguyên nhân sao?”
Dường như nhìn ra sự tò mò và hứng thú của Nam Khuê, Lục Kiến Thành hỏi.