Nam Khuê kinh ngạc sửng sốt, cô thật sự không nghĩ đến chuyện ông nội đã biết Phương Thanh Liên quay về rồi.
“Ông nội, con xin lỗi, con không cố ý giấu ông đâu.”
“Ông nội đương nhiên biết con không muốn ông lo lắng, nhưng bây giờ cô ta đã quay về rồi, con có nghĩ qua sẽ làm thế nào chưa?”
Làm thế nào?
Cô cũng muốn tự hỏi bản thân, còn có thể làm thế nào nữa chứ?
Thực ra bắt đầu từ giây phút Phương Thanh Liên trở về, rồi Lục Kiến Thành muốn ly hôn, cô đã dùng toàn bộ mọi cách mà cô có thể rồi.
Cô có thăm dò, cũng có níu giữ.
Nhưng đều không thể giữ anh ấy lại được.
Một khi đàn ông đã quyết định ly hôn rồi thì dù có mười con bò cũng không kéo anh ta quay về được.
Cô không thể làm gì được, cũng không có cách nào thay đổi được.
Nam Khuê ngẩng đầu lên, thực ra cô muốn nói hết với ông nội: không cần nữa, con đã quyết định ly hôn với Kiến Thành rồi.
Nhưng mà khi nhìn tóc ông nội đã bạc trắng, còn những nếp nhăn nheo tuổi già trên mặt ông, khiến cô không thể nói thành lời, hoàn toàn không biết nên mở lời như thế nào.
“Con bé này, đang nghĩ gì đấy? Nếu như con cần ông nội giúp đỡ thì nhất định phải nói với ông ngay lập tức đấy nhé.”
“Hai năm trước, ông nội có thể đuổi người phụ nữ đó đi, hai năm sau ông nội cũng có thể đuổi cô ta đi như thế.”
“Không cần.” Nam Khuê không nghĩ ngợi gì lập tức từ chối.
Nếu như Phương Thanh Liên rời đi, Lục Kiến Thành chắc chắn sẽ nghĩ rằng là cô đã xúi giục ông nội, nghĩ cô là một con người mưu mô, dùng lòng thương của ông để ông đuổi Phương Thanh Liên đi.
Đến lúc đó cho dù cô có trăm cái miệng thì cũng không thể thanh minh được.
Nếu như đã quyết định rời đi rồi, hà tất gì phải khiến cả hai khó chịu như vậy.
Cô càng không muốn để lại trong lòng Lục Kiến Thành ấn tượng là một người độc ác, tính toán.
“Ông nội, con xin lỗi ông nhưng chuyện giữa con và Kiến Thành, con muốn tự mình cùng anh ấy xử lý.”
Ông cụ Lục thở dài một hơi rồi gật đầu: “Được, ông nội đồng ý với con, nhưng con cũng phải đồng ý với ông, nếu như con cần ông giúp đỡ thì nhất định phải nói ra.”
“Vâng, ông nội à, ông yên tâm, đợi lúc con có việc cần ông giúp thì chắc chắn ông phải chống lưng cho con đó.”
Cả một ngày Lục Kiến Thành không hề quay về.
Buổi tối, Nam Khuê vừa tắm xong thì chuông cửa vang lên.
Cô còn nghĩ rằng là anh quay về, vội vàng đi mở cửa nhưng phát hiện ra người đó lại là Vân Thư.
“Mẹ, mẹ có chuyện gì tìm con vậy ạ!”
“Kiến Thành còn chưa về à?” Vân Thư trực tiếp hỏi thẳng.
“Vâng, anh ấy vừa gọi điện thoại cho con rồi, nói công ty còn nhiều việc, có thể sẽ về muộn một chút.”
Những lời này của Nam Khuê không thể lừa được Vân Thư.
“Hai đứa có phải cãi nhau rồi không?” Bà hỏi.
Nam Khuê biết là không dấu được nữa chỉ có thể gật đầu: “Đúng là có chút chuyện không vui ạ, nhưng mà mẹ, mẹ không cần lo lắng, chúng con có thể tự giải quyết được ạ.”
“Chuyện hôm qua mẹ muốn xin lỗi hai đứa, lúc đầu là muốn khiến tình cảm của hai đứa tiến thêm một bước, muốn con mang thai sớm một chút, không ngờ lại biến khéo thành vụng, ngược lại còn làm hai đứa lúng túng rồi.”
Vân Thư vừa nói, Nam Khuê lập tức hiểu rồi, biết là bà nói chuyện bỏ thuốc vào canh giải rượu ngày hôm qua.
“Mẹ, con biết mẹ là muốn tốt cho chúng con, con làm sao có thể trách mẹ được!”
Tiễn Vân Thư về, Nam Khuê nằm bò lên giường.
Liếc nhìn điện thoại đã mười giờ rồi.
Anh ấy cũng không về nhà.
Đợi suốt hai giờ đồng hồ, 12 giờ, Lục Kiến Thành vẫn chưa về.
Khi Nam Khuê cầm điện thoại lên lướt vòng bạn bè, cô còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi.
Cô load lại, rồi lại load lại.
Bài viết đó vẫn hiện trước mặt cô rõ ràng.
Phương Thanh Liên selfie hai tấm ảnh, mỗi tấm đều cười vừa dịu dàng lại quyến rũ, tấm ảnh cuối cùng là một bàn tay của đàn ông.
Nhưng Nam Khuê vừa nhìn đã biết đó là tay của Lục Kiến Thành.
Tay của anh, ngón tay rất dài, vừa trắng lại vừa sạch sẽ, làm sao có thể nhận nhầm được chứ.
Càng quan trọng hơn là, chiếc nhẫn trên ngón áp út đó chính là nhẫn cưới của cô và Lục Kiến Thành.
Là chính tay cô đeo cho anh.
Làm sao mà cô có thể nhận nhầm được.
Đây không phải điều đau lòng nhất.
Điều khó chịu nhất là Phương Thanh Liên lại công khai khoe tình cảm lên vòng bạn bè.
Cô ta nói: “Nếu như một một người không bao giờ ăn khuya lại bằng lòng cùng bạn đi ăn khuya, bằng lòng vì bạn phá vỡ hết tất cả nguyên tắc, bằng lòng đợi bạn làm cô dâu của anh vô điều kiện, trừ gả cho anh ấy, tôi không nghĩ ra lời hứa nào đẹp đẽ và vĩnh cửu hơn, Lục tiên sinh yêu quý, em yêu anh.”
Dưới bài viết đã có một người thả tim.
Không phải ai khác lại chính là Lục Kiến Thành.
Nam Khuê tắt điện thoại, tắt đèn, trực tiếp vùi mình vào trong chăn.
Buổi sáng ngày thứ hai, Nam Khuê thu dọn hành lý, nói với ông nội và cha mẹ chồng mình muốn về nhà.
Cô nhìn ra được ông nội không nỡ để cô đi.
Thực ra cô cũng không nỡ rời xa ông.
Nhưng mà hai ngày này quan hệ giữa cô và Lục Kiến Thành đã đến giới hạn cuối cùng rồi.
Một ngày hai ngày cô còn có thể giấu được.
Thời gian lâu rồi, cô cũng không có cách nào tiếp tục giấu nữa.
Ăn bữa sáng xong, Nam Khuê liền ngồi xe rời đi.
Đến trung tâm thành phố, cô nói với tài xế: “Đưa tôi đến đây là được rồi.”
“Thiếu phu nhân, ông cụ đã nói tôi nhất định phải đưa cô về đến nhà.”
“Có người sẽ đón tôi, yên tâm đi!” nói xong Nam Khuê liền xuống xe.
Đợi xe rời đi, cô kéo hành lý đến trạm xe.
Chuyến xe trước vừa rời đi nên chuyến xe sau phải đợi hơi lâu, Nam Khuê đợi hơn mười phút thì xe mới đến.
Điều làm cô không ngờ tới là vừa rồi có rất ít người đợi xe nhưng càng về sau lại càng nhiều hơn.
Xe bus vừa dừng lại, mọi người đều ùa nhau lên xe.
Cô cầm vali có rất nhiều bất tiện.
Cuối cùng cô bị đẩy lại là người cuối cùng lên xe.
Nhưng mà cửa xe bus hơi cao, vali lại nặng.
Đúng lúc cô đang lo lắng thì đột nhiên bên tai truyề tới một giọng nói trầm thấp.
“Để tôi.”
Trước khi cô bình tĩnh lại, vali đã bị đôi tay mảnh khảnh của người đàn ông ấy bắt lấy đặt vào trong xe rồi.
Bởi vì quá lâu không ngồi xe bus nên Nam Khuê nhất thời quên mất phải trả tiền.
Lúc này, tài xế đang tức tối nói: “Cái cô gái kia, chính là cô gái tóc dài mặc bộ váy màu vàng đó, cô chưa bỏ tiền xu vào đây.”
Lúc này Nam Khuê mới nghĩ tới trên người cô không có tiền xu.
Tài xế lại tiếp túc hét, rất nhiều người xung quanh quay sang nhìn cô.
Da mặt Nam Khuê mỏng lập tức đỏ bừng lên.
Ngay vào lúc cô đang bối rối, ngón tay xinh đẹp của người đàn ông kia lại ném vào hộp 4 đồng tiền xu, giọng nói trầm thấp lại vang lên: “Tôi trả cho cô ấy.”
“Cảm ơn anh!” Lúc này Nam Khuê mới nghiêm túc nhìn anh một cái, anh ấy đứng thẳng tắp suốt mười phút, đứng thẳng giống như những cây tùng vậy, cả người từ trên xuống dưới đều toả ra vẻ chính trực ngay thẳng.
Gương mặt tuấn tú đó cũng gần bằng với Lục Kiến Thành, điểm khác biệt đó là sự điềm tĩnh và kiên trì giữa hai hàng lông mày của anh ấy.
“Cảm ơn anh, anh đã giúp tôi hai lần rồi, thế này đi, chúng ta thêm wechat, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”
Người đàn ông đưa đôi mắt sắc bén nhìn cô một cái, không nói được, cũng không nói không được.
Sợ anh ấy hiểu nhầm, Nam Khuê vội vàng giải thích: “Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không phải cố ý muốn thêm wechat của anh, cũng không phải muốn gợi chuyện với anh, đợi sau khi tôi chuyển tiền cho anh, nếu anh không muốn thấy tôi trong danh sách bạn bè thì anh có thể block tôi ngay.”
Nhưng người đó vẫn đứng nghiêm chỉnh ở đấy, không có chút phản ứng nào.
Vào lúc Nam Khuê cho rằng người đàn ông này sẽ không có trả lời thì anh ấy lại lấy điện thoại ra, mở mã code QR lên.