Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


“Anh.” Chu Phượng Kiều thấp giọng nói: “Em có thể hiểu được dụng tâm của anh, nhưng anh gạt mẹ như vậy, nếu như mommy biết được nhất định sẽ rất đau lòng đó.”
Chu Tiễn Nam cũng đang phát sầu cả lên.
Anh ngửa đầu, thở dài một hơi: “Anh biết giấy không thể gói được lửa, nhưng bây giờ tình hình của mẹ còn chưa có dấu hiệu hồi phục, đợi bà khoẻ lên một chút, anh sẽ nói sự thật với bà.”
“Vậy được, vậy hy vọng mommy biết được sự thật sẽ không quá đau lòng.”
“Ừ, ngày mai mẹ xuất viện rồi, đợi về đến nhà, anh sẽ xin nghỉ một thời gian để ở cùng bà.” Chu Tiễn Nam nói.
Chu Phượng Kiều gật đầu: “Anh, có anh ở bên cạnh, em tin nhất định mommy sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.”
“Lần này may mà bệnh của mẹ có giáo sư Phòng, giáo sư Phòng là do Nam Khuê mời tới, cô ấy không chỉ đồng ý giúp anh mà còn giúp mẹ một chuyện lớn, bây giờ em suy nghĩ lại cẩn thận xem, em nói chuyện với cô ấy có phải quá đáng rồi không?”
Chu Tiễn Nam hướng dẫn từng bước trở lại vấn đề của Nam Khuê.
“Anh, đúng là em có lỗi với chị ấy, nhưng đây cũng không thể trách em hoàn toàn được, làm sao em biết hai người là giả chứ, em đã nhận chị ấy là chị dâu của em rồi.”
“Anh nghĩ em, em là em gái mà bắt gặp chị dâu mình ngoại tình thì như vậy đã là quá bình tĩnh rồi.”
“Thế còn bây giờ thì sao? nếu đã biết rồi, có phải nên đi xin lỗi cô ấy không.”
Chu Phượng Kiều lập tức cúi thấp đầu, không nói nửa lời.
Vừa rồi cô nói biết bao nhiều lời khó nghe, hai người cũng không khác điệu bộ cá chết lưới rách là mấy, bây giờ mà phải đi xin lỗi thì đúng là không còn chút mặt mũi nào nữa.
“Không bằng lòng đi?” Chu Tiễn Nam nhìn thấu, lại kiên nhẫn hỏi.
“Cũng không phải không bằng lòng đi, chỉ là cảm thấy không được tự nhiên, rất ngại.”
Chu Tiễn Nam vỗ vai cô, cẩn thận khuyên nhủ: “Kiều Kiều, Nam Khuê không phải là người không nói lý lẽ, trước khi anh tới, dù cô ấy có phải chịu trăm nghìn oan ức cũng không giải thích, càng không cãi em một câu.”
“Cái cô ấy cần chỉ là một lời xin lỗi của em, tin anh đi, cô ấy sẽ chấp nhận thôi.”
“Thật sao?”
“Ừ, anh đảm bảo.”
“Vậy được, anh, em đi xin lỗi chị ấy, nhưng anh có thể đi cùng em không?”
“Được.”
Hai anh em nói xong liền đi về phía cửa thang máy.

Ở chỗ không xa, Mộc Uyển kéo cơ thể tiều tuỵ chậm rãi đi về phía phòng bệnh.
Nghĩ tới một màn vừa rồi, đột nhiên bà thở hổn hển, trái tim cũng trở nên đau nhói.

Bà vừa mới phẫu thuật cách đây không lâu, bây giờ đau tim chắc chắn không phải là dấu hiệu tốt.
Bà ráng chống đỡ hơi rồi lập tức ấn nút cấp cứu.
Chu Cẩm vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng cấp cứu, doạ cô điên cuồng đạp giày cao gót mà chạy tới.

Trong lòng là nỗi sợ hãi cùng cực.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Chu Cẩm ném chiếc túi trong tay, vội vàng chạy về phía Mộc Uyển hỏi.
Sắc mặt Mộc Uyển trắng bệch, nhợt nhạt, hô hấp cũng rất rối loạn.
Dù bình thường Chu Cẩm có trầm ổn bình tĩnh thì giờ phút này cô cũng gấp gáp không chịu được, trong lòng bàn tay túa ra toàn mồ hôi lạnh.
Cũng may bác sĩ tới kịp lúc, sau khi kiểm tra xong liền cho Mộc Uyển thở oxi.

Khoảng chừng mười phút sau, hô hấp của bà mới đều đều trở lại, nhịp tim cũng hồi phục lại bình thường.
“Mẹ, bác sĩ nói các chỉ số của mẹ đã hồi phục bình thường, mẹ thấy thế nào rồi? Tim còn đau không?” Chu Cẩm cúi người xuống nhẹ giọng hỏi.
Mộc Uyển gật đầu, đồng thời bên môi lộ ra nụ cười nhè nhẹ: “Cẩm, bây giờ mẹ thấy rất tốt, hô hấp rất ổn định, cũng không còn đau nữa, con đừng lo lắng quá.”
“Vâng.”
Trái tim Chu Cẩm lúc này mới chậm nhịp lại, nhưng nghĩ tới cảnh vừa rồi, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô quay người nhìn bác sĩ, hai người đi ra bên ngoài phòng bệnh.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Lúc này Chu Cẩm mới nói: “Bác sĩ, cảm ơn ông, chỉ là không biết vừa rồi mẹ tôi bị làm sao vậy, có phải di chứng hậu phẫu thuật hay không?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Cô Chu, cái này không cần lo lắng, phẫu thuật của mẹ cô rất thành công, còn về hiện tượng đau tim vừa rồi là vì bà ấy vẫn còn đang trong giai đoạn hồi phục, trái tim vẫn còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, khả năng cao là do thở gấp, nhất thời thiếu dưỡng khí khiến tim bị đau.”
“Thở gấp?” Chu Cẩm không hiểu.
“Theo tình trạng của mẹ cô, có khả năng là cảm xúc bị kích động dẫn tới hô hấp dồn dập, tuy phẫu thuật rất thành công, nhưng tôi xem qua ghi chép bệnh tình của mẹ cô, các chứng bệnh về tim có khá nhiều, cũng khá là phức tạp, sau này nhất định phải chú ý tâm trạng của người bệnh, nhớ kĩ không được để cảm xúc quá kích động, đặc biệt là quá buồn hoặc quá vui.”
“Được, bác sĩ, tôi biết rồi.”
Quay vào phòng bệnh, Chu Cẩm vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Xem xét lại, cô mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng.
“Kiều Kiều đâu, không phải để con bé tới chăm sóc mẹ, một phút cũng không rời sao? Con bé đi đâu rồi?”
Nhìn một vòng xung quanh cũng đều không tìm thấy bóng dáng Chu Phượng Kiều đâu, Chu Cẩm lập tức tức giận.

Đồng thời móc điện thoại ra định gọi cho Chu Phượng Kiều.
Mộc Uyển vừa nghe lập tức đưa tay ra kéo tay Chu Cẩm: “Cẩm, con đừng gọi.”
“Sao vậy mẹ?”
“Bây giờ Kiều Kiều và anh nó đang ở cùng nhau, hai đứa nó có chút chuyện, đợi chúng nó làm xong chuyện rồi tự khắc sẽ về thôi.” Mộc Uyển nói.
“Có chuyện gì có thể quan trọng hơn mẹ hay sao, không được, bây giờ con nhất định phải gọi con bé về, cũng may là con tới rồi, bác sĩ cũng tới kịp lúc, không gặp chuyện gì lớn, nếu không có chuyện gì con có lột da nó cũng không đủ.”
Nghĩ tới cảnh vừa rồi, Chu Cẩm vẫn còn chưa hết sợ hãi, trái tim vẫn như đang treo lơ lửng trên không.
Mộc Uyển lại kéo mặt cô lại: “Chúng nó có chút chuyện đi tìm Nam Khuê rồi, con đỡ mẹ dậy đi.”
“Vâng.”
Sau khi Mộc Uyển ngồi lên, hai mắt dịu dàng đột nhiên nghiêm túc lại nhìn Chu Cẩm: “Cẩm, con nói thật cho mẹ biết, chuyện Tiễn Nam và Nam Khuê giả vờ yêu đương, có phải con đã sớm biết rồi hay không.”
Cô con gái này, khả năng quan sát và nhìn người đều vô cùng tốt.

Nếu không cũng không thể chỉ dựa vào sức lực một mình mình mà chống đỡ cả Chu gia, còn có thể quản lý công ty đâu đó rõ ràng như vậy.
“Mẹ, mẹ biết hết rồi sao?”
Chu Cẩm cũng không có gì để giấu diếm, nếu như mẹ cô đã lên tiếng hỏi thì có nghĩa bà đã biết rồi, vậy cô có giấu thêm cũng không có ý nghĩa nào.
“Vậy mẹ hỏi con, có phải Nam Khuê đã có bạn trai rồi?”
Chu Cẩm sững người ra một lát, ngay tức khắc nói: “Cô ấy có bạn trai hay không thì con không rõ, nhưng mà cô ấy từng kết hôn rồi, đối phương là Lục Kiến Thành, cháu trai của ông cụ Lục, bây giờ là người thừa kế của Lục gia, nhưng mấy tháng trước hai người đã ly hôn rồi.”
“Vậy em trai con có biết không?”
“Dạ biết.”
“Haizz…” Mộc Uyển nhịn không được mà thở dài: “Thật đáng tiếc.”
“Cô gái đó khá tốt, mẹ cũng rất thích con bé, dáng dấp dịu dàng khéo léo, lại xinh đẹp hào phóng, tuy không phải là thiên kim tiểu thư nhưng vừa nhìn đã biết từ nhỏ được giáo dục rất tốt, lại còn học y, thật là đáng tiếc.”
“mẹ, con còn cho rằng mẹ sẽ để ý tới chuyện cô ấy từng kết hôn?” Chu Cẩm có chút bất ngờ mà hỏi.
“Những điều đó đều là thứ yếu, tuy nói không phải tốt nhất, nhưng một đoạn hôn nhân cũng không thể đại diện cho điều gì, quan trọng là Tiễn Nam thích nó, con không phát hiện em trai con quan tâm tới cô ấy như thế nào sao? Trong ánh mắt đều tràn ngập tình cảm và sự yêu thương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui