Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nam Khuê quét mã QR xong thì có chút ngạc nhiên.

Ảnh đại diện wechat của anh ấy là hình mặc đồ cảnh sát, trong tay đang cầm súng, nhìn trông rất mạnh mẽ.
Hoá ra lại là cảnh sát, chẳng trách vừa rồi lại nhiệt tình giúp đỡ cô như vậy.
Khi còn nhỏ Nam Khuê rất thích những người cảnh sát, hôm nay lại được anh trai cảnh sát này giúp tới hai lần, vì thế Nam Khuê lại thấy càng thích cảnh sát hơn một chút.
“Tôi đã kết bạn với anh rồi, khi nào có thời gian rảnh thì anh chấp nhận nhé, để tôi chuyển tiền trả cho anh.” Nói xong, Nam Khuê liền kéo vali ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ.
Khi dừng đèn đỏ, Nam Khuê nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Những người đi trên đường, có những học sinh tung tăng vui vẻ, có người đang dìu người già qua đường, còn có những người chạy xe điện đi giao hàng.
Nhìn tất cả mọi thứ cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống trở nên sống động hơn cả.

Có lẽ, đây mới là cuộc sống phù hợp với cô.
Nếu như không phải vì mẹ cầu cứu ông nội, cô sẽ không đến Lục gia, càng không có cơ hội gả cho Lục Kiến Thành.
Đợi sau khi tốt nghiệp cô cũng sẽ là một trong những người bình thường này, mỗi ngày ngồi xe đi làm, tan làm, hai người sẽ là con đường song song không bao giờ cắt nhau.

Cô sẽ vì cuộc sống mà phải bận rộn, bôn ba.
Cho dù hơi cực khổ một chút, nhưng đây mới là quỹ đạo cuộc sống vốn có của cô.
Cô sẽ không phải lo lắng được mất, cũng không phải sống cuộc sống như đang đi trên lớp băng mỏng, cẩn thận từng li.
Nhưng nếu như vậy thì cô sẽ không có cơ hội gặp được Lục Kiến Thành rồi.

Vừa nghĩ đến đây, lồng ngực Nam Khuê bắt đầu đau nhói, cơn đau chua chát đó cứ từng chút từng chút cắn xé trái tim cô, khiến cô gần như không thở được.
“Ngài Lục tiên sinh yêu quý, em yêu anh.”
“Ngài Lục tiên sinh yêu quý, em yêu anh.”
Câu nói này của Phương Thanh Liên cứ như ma chú điên cuồng đánh chiếm trong đầu cô.
Chiếc xe bus đang chạy như điên đột nhiên gặp con đường đầy ổ gà phía trước, Nam Khuê cảm thấy bản thân gần như văng ra xa vậy.

Càng quan trọng hơn là dạ dày lại bắt đầu cuộn lên dữ dội.
Ban đầu là trong lòng khó chịu, còn bây giờ là trong bụng khó chịu.

Vào giây phút này, những cảm xúc đã dồn nén mấy ngày nay đều bắt đầu điên cuồng mà phát tiết ra ngoài.
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống trong lòng bàn tay đều nóng hổi.
“Lục Kiến Thành, tên đàn ông đáng ghét, đồ ngu ngốc, tôi ghét anh đến chết mất.”
“Đồ ngốc, tôi sẽ không quan tâm đến anh nữa.”
Nam Khuê giận dữ mà mắng chửi trong lòng, những càng mắng thì cô càng cảm thấy đau lòng, những giọt nước mắt lại rơi càng nhiều hơn.
Cô cảm thấy bản thân chật vật đến cùng cực, mặt mũi đều ném hết về nhà rồi, giữa ban ngày ban mặt mà lại khóc lóc như vậy.
Đưa tay vào túi lục lọi nhưng lại không tìm thấy tờ giấy nào.

Chắc chắn là lúc đi quá vội vàng rồi lại quên cầm theo.
Đúng vào lúc cô đang cuống lên thì đột nhiên bàn tay có khớp xương rõ ràng đưa đến trước mặt cô một tờ giấy.

Nam Khuê ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt người đàn ông khi nãy, vẫn khuôn mặt lạnh lẽo như vậy.
“Cảm ơn!”
Trên xe bus chạy quá xóc rồi, đến trạm xe tiếp theo Nam Khuê đã hoàn toàn không chịu nổi nữa, cô quyết định sẽ xuống xe trước.
Cô xách theo vali, vừa định xuống bằng cửa sau thì đột nhiên bên tai truyền đến cảm giác đau nhói.

Cơn đau buốt tới mức cô gần như ngất đi.
Nam Khuê vừa kịp phản ứng lại thì chỉ thấy một người đàn ông với mái tóc nhuộm vàng và mặc quần jean đã nằm bẹp dưới đất, mọi người xung quanh đều đang la hét.
Mà người cứu cô vẫn chính là người đàn ông khi nãy.

Cô đưa tay lên sờ chỗ tai đau muốn chết kia thì phát hiện nơi đó đang chảy máu rồi.
Cô chạm một chút thì đôi tay liền dính đầy máu rồi.
“Đừng nhúc nhích, đợi xuống xe rồi tới bệnh viện.” Người đàn ông nhìn cô, thấp giọng nói.
Anh nhìn biển báo trạm dừng xe bus, sau đó lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

“Ừ, trạm công nông, các anh mau tới đây.”
Không tới năm phút, cảnh sát đã tới rồi.

Sau khi tìm Nam Khuê hỏi mấy câu, cảnh sát đã đưa tên cướp đi rồi.
“Đợi chút.” Đột nhiên người đàn ông đó gọi lại, chìa tay ra trước mặt tên cướp.

“Đồ kia đâu?”
“Đồ gì, tôi không lấy được.” tên tóc vàng ương ngạnh nói.
“Đưa ra đây, tôi không muốn nói lần thứ hai.” Giọng nói của anh lạnh như băng, trong nháy mắt khiến người ta sợ hãi.
“Đây.”
Giây tiếp theo, chiếc khuyên tai lành lạnh rơi vào tay anh.

Chỉ là trên chiếc khuyên tai còn sót lại chút máu, nhìn không quá đẹp mắt.Đọc truyện tại TruyenApp.Online
Người đàn ông đang định đưa cho Nam Khuê thì chuông điện thoại vang lên.
“Alo Sếp, anh đang ở đâu, sao em tìm nửa ngày rồi mà không thấy.”
“Tạm thời có chút việc, tôi đang ở trạm công nông.”
“Được rồi lão đại, đợi em ba phút.”
“Ừ.” Người đàn ông tắt điện thoại bước tới chỗ Nam Khuê, trên tai cô chảy càng ngày càng nhiều máu, thuận theo cần cổ mà chảy xuống, rất nhanh đã nhuộm đỏ cổ áo màu trắng rồi.
Dái tai nhỏ bị máu nhuộm đỏ rồi nên không nhìn ra được tình hình vết thương, nhưng không cần nghĩ cũng biết đã sưng lên ghê gớm rồi.
Cô cau mày lại, dùng sức cắn chặt môi, nhìn là biết đang rất đau rồi.

Thế nhưng lại cố gắng mà nhịn xuống không khóc một tiếng nào.
Hít thở một hơi lạnh lẽo, Nam Khuê thấy càng ngày càng đau.

Vốn cho rằng bị người ta kéo tai một chút, cùng lắm chỉ hơi đỏ, hơi sưng một chút thôi, chỉ cần bôi chút thuốc là khỏi rồi.
Nhưng mà bây giờ đã chảy máu rồi, lại còn đau dữ dội, cô đã có chút không nhịn được nữa rồi.
Cô cắn chặt răng, do dự một lúc lâu vẫn quyết định gọi điện cho Lục Kiến Thành.
Tút tút tút…
Một giây, năm giây, mười giây…
Nam Khuê đợi cho tới khi điện thoại vang lên tiếng cuối cùng.

Đúng vào lúc cô đang chuẩn bị tắt điện thoại đi thì đột nhiên lại kết nối thành công, trong lòng có chút vui mừng, còn tưởng cuối cùng thì Lục Kiến Thành cũng nghe điện thoại rồi.
“Kiến Thành, tôi…” bị thương rồi.
Lời Nam Khuê còn chưa nói xong, bên kia đã truyền đến giọng nói của Lâm Tiêu: “Thiếu phu nhân, là tôi.”
“Kiến Thành đâu? Anh ấy ở đấy không? Bây giờ có thời gian rảnh không.”
Lâm Tiêu nhìn Lục Kiến Thành đưa tay, sau đó nói: “Xin lỗi thiếu phu nhân, mấy ngày hôm nay Lục tổng đều rất bận, một lúc nữa tôi giúp cô chuyển lời lại.”
“Không cần nữa!” Nam Khuê nói xong trực tiếp tắt máy.
Nếu như anh đã không muốn gặp cô thì hà cớ gì cô phải khổ sở cầu xin chứ! Anh cho rằng cô tìm anh là vì nói chuyện ly hôn sao?
Trong lòng anh cô chính là người hùng hổ doạ người như vậy à? Thật đúng là buồn cười, rõ ràng người muốn ly hôn là anh, bây giờ trốn tránh không gặp cũng là anh.
Bên tai đã đau dữ dội, Nam Khuê chuẩn bị gọi xe đi bệnh viện thì phát hiện di động đã hết điện rồi.
Phần trăm pin cuối cùng cô đều dùng để gọi cho Lục Kiến Thành rồi.
Đáng tiếc anh lại không hề nghe cô nói.
Bên tai rất đau, nhưng trong lòng còn đau hơn nhiều lần.
Sau ba phút, Đỗ Bằng lái một chiếc xe Benz màu đen dừng ngay bên cạnh Chu Tiễn Nam.

Cùng lúc hạ cửa xe xuống, nhiệt tình nói: “Sếp, ở đây.”
Chu Tiễn Nam gật đầu, tỏ vẻ đã thấy rồi.
Đỗ Bằng: “…”
Chuyện gì đây? Không lên xe à?
Giây tiếp theo, cậu ta trợn tròn mắt lên, bởi vì cậu ta phát hiện lão đại trực tiếp kéo vali của một cô gái đi.
Nam Khuê đang kéo theo vali đi về phía trước.

Đột nhiên vali của cô bị người ta giữ lấy, bởi vì chuyện vừa nãy bị cướp khuyên tai nên cô hơi sợ, lập tức ngẩng đầu lên.
Khi nhìn thấy đó là người vừa giúp cô thì cô mới nở nụ cười: “Là anh à! Vừa rồi thật sự cảm ơn anh, hôm khác có thời gian tôi nhất định sẽ cảm ơn anh cẩn thận.”
Chu Tiễn Nam nhìn cô, nói một câu vừa ngắn ngủn nhưng dứt khoát.
“Lên xe, tôi đưa cô tới bệnh viện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui