Dù không muốn nhưng anh cũng phải thừa nhận khung cảnh trước mắt trông rất hài hòa và tươi đẹp.
Nâng chân lên, Lục Kiến Thành hận không thể lập tức bước lên phía trước, lập tức đem Nam Khuê đoạt lại, ôm vào trong lòng.
Nhưng mà thấy cô đã ngủ rất say nên cuối cùng anh đã dừng lại và không làm phiền nữa.
Anh biết nỗi đau khổ và thương tâm trong lòng cô, biết lúc này cô cần bình tĩnh, cũng biết cô muốn ở một mình, nên dù có miễn cưỡng, anh cũng tự nhủ trước hết phải cho cô một chút không gian độc lập.
“Khuê Khuê, anh cho em không gian, không phải để cho em đau buồn và khổ sở, anh biết em chưa tìm ra cách đối mặt với anh, cần một chút không gian, vậy nên anh cho em.
”
“Nhưng hôm nay là thời hạn cuối cùng mà anh đưa ra cho em, từ ngày mai, anh sẽ mạnh mẽ bước vào thế giới của em, cùng em đối mặt.
”
Cho nên anh cố nén chính mình, tay nắm chặt thành quyền, cố nhịn lại mới không đi đến bên cạnh Chu Tiễn Nam để ôm lấy Nam Khuê trở về.
Có lẽ là do quá buồn ngủ nên lần chợp mắt này Nam Khuê ngủ khá lâu.
Khẽ quay đầu lại, Chu Tiễn Nam nhìn sang.
Từ góc độ của anh ấy, có thể thấy sắc mặt cô rất nhợt nhạt.
Không chỉ là không có huyết sắc, mà quả thực trắng bệch như một tờ giấy.
Hơn nữa cả người cô trông rất phờ phạc, như thể đã lâu không được nghỉ ngơi, thậm chí cả quầng mắt cũng lộ ra, hồng hồng, sưng sưng.
Chỉ mới một thời gian không gặp nhau mà thôi, rõ ràng là lần trước anh ấy rời đi, tâm trạng cô vẫn rất tốt.
Hơn nữa, cô và Lục Kiến Thành còn làm hòa.
Bây giờ thì sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sao cô có thể tiều tụy như vậy.
Có phải vì công việc không? Hay là vì chuyện tình cảm?
Chu Tiễn Nam nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, bỗng nhiên phát hiện trong lòng có hàng vạn câu hỏi muốn hỏi, nhưng giờ phút này anh ấy chỉ cảm thấy nặng nề không thốt nên lời.
Nhìn thấy cô xanh xao như vậy, anh ấy chỉ thấy đau lòng.
Nam Khuê vẫn còn đang ngủ nên Chu Tiễn Nam vẫn rất cẩn thận.
Từ đầu đến cuối anh ấy vẫn giữ nguyên tư thế, không hề nhúc nhích, chỉ vì sợ làm phiền cô.
Cho nên một giấc này, Nam Khuê đã ngủ khá ngon lành.
Khi tỉnh lại, nhận ra mình đang dựa vào vai Chu Tiễn Nam, cô lập tức nói: “Thật ngại quá, dựa vào vai anh ngủ rồi.
”
“Không sao, chút chuyện nhỏ thôi mà.
”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Chu Tiễn Nam đau lòng nói: “Nếu mệt thì hãy cho bản thân nghỉ ngơi, về nhà nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự tạo áp lực cho bản thân.
”
“Ừm, tôi sẽ làm vậy.
” Nam Khuê gật đầu.
Sắp tới cô sẽ có một thời gian nghỉ ngơi rất dài.
“Tiễn Nam, hôm nay cám ơn anh, nếu không còn việc gì thì tôi đi trước đây.
” Lúc này, Nam Khuê mở miệng nói lời tạm biệt.
Bàn tay đang nắm chặt của Chu Tiễn Nam buông lỏng đi rồi lại siết chặt lại, siết chặt rồi lại buông lỏng, trong lòng càng thêm nặng trĩu.
Cuối cùng, tất cả lo lắng đều biến thành một chữ chua xót trên khóe miệng: “Được.
”
Anh gật đầu, Nam Khuê vẫy vẫy tay, sau đó xoay người.
Nhưng mà ngay ở thời khắc đó, Chu Tiễn Nam như bị thứ gì giật dây, anh ấy đột nhiên mở miệng và lớn tiếng gọi: “Nam Khuê, từ từ đã.
”
“Hả?” Cô quay lại.
“Gần đây em thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nghe được những lời này, ngực Nam Khuê lại dâng lên đau nhói.
Vết thương trong tim vừa mới khép lại dường như lại bị tách ra một lần nữa, lại bắt đầu rỉ máu.
Nếu như ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra thì cuộc sống gần đây của cô thực sự rất tốt, có thể dùng bốn chữ “hạnh phúc mỹ mãn” để hình dung.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Nhưng cơn ác mộng tối qua đã cướp đi tất cả mọi thứ trong cuộc đời cô và phá hủy tất cả những gì cô có.
Nam Khuê không khóc, cũng không chớp mắt.
Cô chỉ chăm chăm nhìn chằm chằm một chỗ, tiêu hóa cảm xúc của chính mình, sau đó nhìn Chu Tiễn Nam cười đáp: “Vẫn khá tốt!”
Nghe được câu trả lời này, Chu Tiễn Nam liền cảm thấy an tâm rồi.
Anh ấy cong môi, gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.
”
“Còn chuyện hai người thì sao? Chuyện tình cảm có ổn định không? Có tính khi nào kết hôn chưa, khi kết hôn nhớ đừng quên mời tôi đấy.
”
Chu Tiễn Nam phải dùng bao nhiêu dũng khí mới có thể nói ra những lời này.
Tuy rằng gian nan nhưng anh vẫn dũng cảm nói.
Nam Khuê cũng gật đầu: “Ừm, tôi và Kiến Thành tất cả đều tốt, anh yên tâm, chờ đến ngày đó tôi nhất định sẽ mời anh.
”
Cô đáp, anh ấy gật đầu.
Vậy là tốt.
Dù hạnh phúc của cô không phải do anh cho, tuy rằng ngực có chút đau.
Nhưng biết cô vui vẻ, có được hạnh phúc cho riêng mình thì anh ấy cũng mãn nguyện.
Hơn nữa, anh ấy cũng tự nói với mình: Chu Tiễn Nam, từ bỏ đi, cô ấy đã có hạnh phúc của riêng mình rồi.
Nhưng mà mặc dù anh ấy nghe cô nói rằng mọi thứ đều ổn, nhưng không hiểu sao anh ấy vẫn luôn cảm thấy khuôn mặt cô vẫn tràn ngập đau buồn.
Dù cô đã cố gắng hết sức để che giấu, nhưng vẫn không tránh để lộ ra ngoài.
Trong mắt Chu Tiễn Nam hiện lên vẻ lo lắng sâu xa: “Nam Khuê, em nói lại lần nữa đi, mọi thứ thật sự ổn chứ?”
Lúc này đây, Nam Khuê không nói nên lời.
Cô không trả lời, chỉ tạm biệt anh: “Ngại quá Tiễn Nam, bên phòng làm việc còn có chút chuyện, tôi đi trước đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện.
”
Nói xong cô liền chạy trối chết.
Cô sợ, sợ rằng nếu mình ở lại thêm nữa thì dù có thế nào đi nữa thì cô cũng không thể níu kéo được nữa, lại càng sợ rằng mình sẽ bộc lộ hết cảm xúc của mình.
Cô không muốn mình trở nên yếu đuối như vậy.
Chạy một mạch đến chỗ làm việc, Nam Khuê vừa vào cửa liền bị Đông Họa ôm lấy, cô ấy vui vẻ nói: “Khuê Khuê, cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi!”
“Cậu đã đi đâu vậy? Bọn mình gọi cho cậu nhiều cuộc điện thoại như vậy mà không thấy bắt máy, tin nhắn Wechat cũng không thấy trả lời, người lại không thấy trong bệnh viện, nơi nào cũng không thấy cậu, mình còn tưởng cậu xảy ra chuyện gì rồi, làm mình sợ muốn chết.
”
“May là cậu xuất hiện rồi, nếu không có khi bọn mình phải đi báo cảnh sát.
”
“Yên tâm, mình không sao.
” Nam Khuê vỗ vai an ủi cô ấy.
“Không sao là tốt rồi.
”
Nhìn quanh một vòng, Nam Khuê lại nhìn Đông Họa: “Họa Họa, vất vả cho cậu rồi, có phải hôm nay rất bận không?”
Đông Họa lắc đầu: “Kể ra cũng khéo, hôm nay cậu không đến, may mà công việc cũng tương đối nhẹ nhàng, nếu không mình bận đến điên mất.
”
“Vậy là tốt rồi.
”
Cô cảm thấy bớt áy náy hơn.
Nghĩ đến việc phải rời khỏi, Nam Khuê bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ không nỡ và lưu luyến.
Lưu luyến mọi người ở đây, lưu luyến bệnh viện này, lưu luyến sư mẫu, lưu luyến lời mẹ cô dặn dò.
Cô ngẩng đầu nhìn lên phía trên, như đang nhìn thấy mẹ cô vậy: “Mẹ, mẹ có trách con không? Trách con vất vả lắm mới thi vào được, rồi lại phải rời khỏi, trách con không hoàn thành ước mơ của mẹ.
”
“Mẹ, con biết mẹ sẽ không trách con, mẹ cũng muốn con được vui vẻ, được sống hạnh phúc phải không? Con xin lỗi mẹ, con thật sự không thể kiên trì nổi nữa.
Bây giờ cứ nhắm mắt lại là con lại thấy ác mộng ngày hôm đó.
”
Nhắm mắt lại, Nam Khuê để những giọt nước mắt chảy ngược vào tim mình.
Trước khi đi, cô nhìn lại lần cuối nơi mình đã làm việc mấy tháng và những đồng nghiệp đã kề vai sát cánh với mình.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, hít một hơi thật sâu, bước vào thang máy, bấm dãy số quen thuộc.
Tuy rằng cô rất hận, nhưng cô biết dù thế nào cô cũng phải đối mặt với người đàn ông kia.
Hơn nữa, cô phải tự lấy lại công bằng cho mình.