Thấy nội tâm Quý Dạ Bạch có chút dao động, Hạ Nhu lập tức đổ thêm dầu vào lửa: “Ai nói nó sẽ không gả cho con?”
“Con trai, con đừng quên, giữa hai đứa đã trải qua chuyện vợ chồng đó, chỉ cần con đem video công khai ra ngoài, cô ta không thể không gả cho con.”
“Mẹ nghĩ quá đơn giản rồi, hơn nữa, giữa con và cô ấy căn bản không xảy ra chuyện gì hết.” Quý Dạ Bạch nói.
Hạ Nhu trừng to mắt: “Sao có thể, chỗ mẹ có video.”
“Mẹ nói cái gì?” Quý Dạ Bạch không tin được nhìn Hạ Nhu: “Mẹ lấy video ở đâu ra?”
“Chính là video của quán bar.”
“Đưa cho con.”
Sau khi Quý Dạ Bạch nhận lấy video liền đóng chặt cửa phòng mình lại.
Khi xem video xong, lồng ngực anh ta phập phồng kịch liệt.
Anh ta nhớ rõ bản thân mình cũng bị hôn mê, thế nên cho rằng giữa hai người không xảy ra chuyện gì hết.
Thế nhưng trong video rõ ràng nói với anh ta, anh ta và Nam Khuê đã xảy ra những chuyện giữa vợ chồng với nhau.
Nếu đã như thế, vậy anh ta nhất định phải chịu trách nhiệm với cô.
Quý Dạ Bạch cầm video cả đường xông đến tìm Nam Khuê.
Khi nhìn thấy đoạn video đó, cả người Nam Khuê run lên, khuôn mặt như biến thành tờ giấy, nhợt nhạt không còn chút huyết sắc nào.
Cô dùng sức bấm vào tay mình, cả người run rẩy, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình trước mặt.
Cho dù biết người phụ nữ trong video không phải mình, Nam Khuê vẫn thấy buồn nôn.
Không nhịn được nữa, cô che miệng mình lại, điên cuồng mà chạy vào nhà vệ sinh nôn sạch sẽ.
Trực tiếp nôn đến mức cả người đều mơ hồ.
Lúc này cô đã không còn biết nên vui mừng vì cô gái trong video đó không phải mình hay nên đau lòng cho cô gái trong video đó nữa.
Thấy Nam Khuê đi ra, Quý Dạ Bạch nắm lấy tay cô: “Nam Khuê, tôi nói qua rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô, chỉ cần cô bằng lòng, bây giờ tôi có thể cưới cô làm vợ, cho cô một hôn lễ long trọng, xa hoa nhất.”
Nam Khuê lạnh lùnh nhìn anh ta, không chút do dự mà từ chối luôn: “Nằm mơ đi, Quý Dạ Bạch, dù tôi có chết cũng không gả cho anh.”
“Ngoài ra…” Cô dừng lại một lát, nhìn Quý Dạ Bạch: “Anh xem lại cho cẩn thận, tay trái cô ấy có một nốt ruồi.”
“Ý là gì?”
Nam Khuê quay ra nhìn cánh tay mình, giơ cả cánh tay trái ra trước mặt Quý Dạ Bạch: “Nhìn rõ chưa? Tay trái của tôi sạch sẽ như vậy, không hề có cái gì.”
Tuy đã biết được nhưng Quý Dạ Bạch vẫn không dám tin, anh ta chằm chằm video trong màn hình, cả người như bị sét đánh.
“Thế nên, cô gái trong video đó căn bản không phải là tôi.”
“Tôi thừa nhận bọn họ đúng là hao tổn tâm tư, dùng tinh lực lớn như vậy, tìm cô gái có ngoại hình giống tôi.
Nếu như không phải nhìn kỹ, suýt chút nữa đến tôi cũng bị lừa rồi, nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định với anh, cô gái này không phải tôi.”
Nói xong Nam Khuê thở phào một hơi: “Quý Dạ Bạch, nói ra thì tôi phải cảm ơn anh, cảm ơn anh để tôi xem chứng cứ này, để tôi biết giữa tôi và anh thật sự trong sạch.”
“Bây giờ tôi muốn hỏi anh câu cuối cùnh, hy vọng anh có thể trả lời thật lòng với tôi.”
“Được, cô hỏi đi.” Quý Dạ Bạch chán nản bỏ tay xuống.
“Hôm qua anh giải thích với Kiến Thành như thế nào?” Nam Khuê thẳng thắn hỏi.
Sau khi Quý Dạ Bạch nghe xong, đôi môi chuyển động, liếm vết nứt trên môi, anh ta nhẹ nhàng nói: “Tôi không giải thích với anh ta, ngược lại xác nhận mối quan hệ của chúng ta, nếu như cô đã hỏi rồi thì chẳng phải đồng nghĩa với cô đã đoán ra rồi sao?”
“Ha…” Nam Khuê cười lạnh một tiếng, cô cảm thấy như vừa hít vào một ngụm khí lạnh buốt, đâm chọc vài trái tim khiến cô đau nhói.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Đoán được là một chuyện, nghe được anh ta thừa nhận không chút dấu giếm nào lại là một chuyện khác.
“Tại sao?” Nam Khuê cho rằng cô sẽ cuồng loạn chất vấn anh ta.
Nhưng đến bây giờ, cô phát hiện mình bình tĩnh một cách bất ngờ.
“Rõ ràng đã đồng ý với tôi, tại sao lại nuốt lời?”
“Ha…” Quý Dạ Bạch cũng nhếch môi cười: “Vậy cô biết tại sao Lục Kiến Thành lại hận không thể đánh chết tôi không?”
“Bởi vì anh kích thích anh ấy.”
“Đúng là tôi kích thích anh ta, tôi nói giữa chúng ta đã làm những chuyện giữa vợ chồng với nhau, quả nhiên anh ta tức điên lên, nhưng cô cho rằng đây là tất cả nguyên do sao? Nam Khuê, cô quá ngây thơ rồi, cô cho rằng tại sao tôi lại phải nói dối đối với một người không quen biết chứ? Trừ phi người đó là người mà tôi căm hận.”
“Cô vào Lục gia lâu như vậy rồi cũng không nghe qua Lục gia có bí mật gì sao, ví dụ, Lục Minh Bác ngoại tình, ở bên ngoài nuôi một người phụ nữa, còn tôi, chính là con trai của người phụ nữ đó.”
Những lời này giống như quả bom dưới làn nước sâu nổ bùm một tiếng trong lòng Nam Khuê.
Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra được Lục Kiến Thành và Quý Dạ Bạch lại có một tầng quan hệ như thế này.
Vậy mà Quý Dạ Bạch và Kiến Thành lại là anh em cùng cha khác mẹ.
Hoá ra người ngốc nghếch nhất lại là cô.
Vậy mà cô lại tìm Quý Dạ Bạch đến giúp giải thích cho sự trong sạch của cô.
Cô đúng là ngu ngốc hết mức.
“Xin lỗi, Kiến Thành.” Nam Khuê ngẩng đầu lên, trong lòng hối hận trăm ngàn lần.
Bây giờ cô có thể tưởng tượng được khi Quý Dạ Bạch nói những lời nói dối đó, Kiến Thành đã đau khổ đến nhường nào? Một người là người anh yêu nhất, một người là anh em cùng cha khác mẹ anh hận thấu xương.
Chẳng trách hôm đó anh lại khác thường như vậy.
“Không cần biết như thế nào, cảm ơn anh đã nói sự thật với tôi, bây giờ tôi hy vọng từ nay về sau anh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi sạch sẽ một chút.”
“Không hẹn gặp lại.”
Nói xong, Nam Khuê trực tiếp đẩy anh ta ra khỏi phòng, đồng thời đóng cửa rầm một tiếng.
Bên ngoài chỉ còn lại một mình Quý Dạ Bạch đang cứng nhắc đứng ở đó.
Đáng thương không?
Sao có thể không đáng thương chứ.
Anh ta bị chính mẹ ruột mình lừa gạt mình từng lần một.
Chẳng lẽ báo thù lại quan trọng như vậy? Có đáng để bà ấy lấy mọi thứ của con trai mình ra đánh cược không?
Quý Dạ Bạch ngẩng đầu lên, trái tim đau đớn như lưỡi dao nuốt lấy, anh ta cô đơn đi về phía trước.
Nam Khuê gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành, cứ gọi từng cuộc nhưng đều không có ai nghe.
Lục Kiến Thành đã xuất viện rồi, tuy xuất huyết dạ dày còn chưa khỏi nhưng anh cứ khăng khăng xuất viện về nhà.
Điện thoại của Nam Khuê anh cũng nhìn thấy rồi.
Chỉ là anh vẫn còn chưa nghĩ xong phải đối mặt với cô như thế nào.
Anh không phải thánh nhân, anh không có cách nào thờ ơ, coi như không thấy với những chuyện Quý Dạ Bạch nói.
Nhưng anh càng biết rõ thứ bản thân cần là gì.
Anh cần chính là cô, là tương lai của cô, là hạnh phúc của hai người họ, chứ không chỉ là thân thể của cô.
Thế nhưng cũng phải cho anh một chút thời gian.
“Xin lỗi Khuê Khuê, chỉ là anh cần một chút thời gian.” Anh ngẩng đầu lên, đau khổ nhắm chặt hai mắt.
Thế nhưng Nam Khuê đã không đợi nổi nữa.
Có loại cảm giác nói với cô, cô nhất định phải đi gặp anh, nhất định phải giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ, nếu không sau này sẽ càng khó giải thích.
Bên ngoài trời đang mưa tầm tá, nhưng Nam Khuê nghĩ cũng không nghĩ, cô cầm lấy ô xông vào màn mưa, sau đó gọi xe đến nhà Lục Kiến Thành.
Lúc ấn chuông cửa, cả người Nam Khuê đã ướt sũng rồi: “Kiến Thành, là em, em biết anh đang ở nhà, em muốn gặp anh.”