Nghe thấy tiếng của Nam Khuê, nhìn thấy cả người cô đều ướt sũng đang đứng ngoài cửa, trong nháy mắt Lục Kiến Thành không bình tĩnh suy nghĩ được gì.
Lúc này anh chỉ nghĩ muốn ôm chặt cô vào lòng.
Anh bước nhanh xuống lầu, mở to cửa ra.
Giây phút hai người nhìn thấy nhau, không một ai nói gì, giống như hiều ngầm với nhau vậy, họ đưa cánh tay ra hung hăng ôm chặt lấy nhau.
Trên người Nam Khuê đều là nước mưa, tóc và quần áo cô đều ướt đẫm.
Lục Kiến Thành vừa ôm cô thì quần áo mình cũng ướt theo rồi.
Nhưng anh không buông lỏng tay ra.
Hình như chỉ cần có thể ôm lấy cô, không cần biết là nước mưa lạnh lẽo thế nào, anh đều vui vẻ chịu đựng.
Nam Khuê cũng không buông lỏng tay, bây giờ cô không muốn nói chuyện, chỉ muốn dùng hết sức lực của mình ôm lấy anh, cảm nhận sự tồn tại của anh.
Không nhớ rõ sau bao lâu, thời gian dài dằng dặc giống như trải qua một vũ trụ vậy.
Cho đến khi xác thực người trong lòng không rời đi, họ mới nhẹ nhàng buông nhau ra.
“Cả người đều ướt rồi, có lạnh không? Anh đưa em đi tắm trước.” Lục Kiến Thành nói.
“Vâng.”
Nam Khuê tuỳ ý nắm tay anh, ngoan ngoãn theo anh lên lầu.
Sau đó nhìn Lục Kiến Thành lấy quần áo cho cô, xả nước cho cô đâu vào đấy, lại giúp cô lấy đồ ngủ và khăn bông cho cô.
Cuối cùng anh thử độ ấm của nước.
“Độ ấm này vừa vặn rồi, anh ở bên ngoài, em tắm xong rồi gọi anh.”
Nam Khuê chỉ nhìn anh không nói gì, cũng không gật đầu.
Thấy cô không nói gì, Lục Kiến Thành hoài nghi: “Sao thế?”
“Mau tắm đi kẻo lại bị cảm, anh ở bên ngoài đợi em.”
Nói rồi anh quay ngoài bước ra ngoài, thế nhưng lúc anh định rời đi thì đột nhiên có một cánh tay mềm mại quấn lấy anh từ phía sau.
Đầu Nam Khuê nhẹ nhàng dựa vào lưng anh, hít một hơi, cô nhẹ nhàng giải thích: “Kiến Thành, xin lỗi anh, là em làm anh khó chịu rồi.”
“Em không biết Quý Dạ Bạch lại là con trai ở bên ngoài của cha, em cũng không biết anh ta lại cố ý kích động anh, nếu như em biết rồi em tuyệt đối sẽ không để hai người gặp mặt đâu, em càng không để anh ta đến giải thích chuyện này.”
“Nhưng anh hãy tin em, giữa em và anh ta thật sự không xảy ra chuyện gì, anh ta chỉ vì kích động mới nói như vậy, bọn em thật sự trong sạch.”
Trong nháy mắt tấm lưng Lục Kiến Thành cứng đờ lại.
Anh chớp chớp mắt rồi quay người lại, ôm chặt Nam Khuê vào lòng.
Anh dựa cằm lên đầu cô, ngón tay khẽ vuốt sợi tóc cô: “Được, anh tin em.”
“Thật sao?” Nam Khuê lộ ra nụ cười, như trút được gánh nặng nhìn anh.
“Ừm, chỉ cần là Khuê Khuê nói, anh đều tin.” Anh gật đầu, đặt một nụ hôn lên trán cô.
Lúc này anh thấy trong lòng cực kỳ yên ổn, bình tĩnh.
Bây giờ chỉ cần cô vẫn ở đây bên cạnh anh là đủ rồi.
Còn về từng xảy ra chuyện gì, trải qua chuyện gì đều không quan trọng nữa, anh cũng không muốn tính toán nữa.
Người anh cần là cô.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê đỏ bừng lên, trông giống như một loại trái cây tươi ngon, khiến người ta nhịn không được mà muốn ngắt lấy.
Giọng nói của Lục Kiến Thành cũng trở nên trầm thấpp khàn khàn: “Nhiệt độ tăng lên rồi, mau tắm đi.”
Nói rồi anh buông tay Nam Khuê ra, chuẩn bị đi ra ngoài.
Thế nhưng Nam Khuê lại giống như không nghe thấy, cô không chỉ không buông tay ra, ngược lại còn ôm chặt lấy anh hơn.
“Kiến Thành, nếu như… em muốn tắm cùng anh thì sao!”
Sau khi nói xong, không kí bên trong như ngừng lại trong nháy mắt vậy.
Một giây, hai giây…
Qua mấy giây không nghe thấy Lục Kiến Thành trả lời, cả người Nam Khuê đều quýnh cả lên.
Cho đến lúc cô buông cánh tay mình ra, chuẩn bị lùi về sau thì đột nhiên Lục Kiến Thành lại quay người lại, đặt nụ hôn như núi lửa đang phun trào, điên cuồng nóng rực xuống môi cô.
Nam Khuê không ngờ được anh sẽ nóng bỏng như vậy, chút nữa là bị doạ sợ rồi, khiến cả người trở tay không kịp.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Khuê Khuê, lần này là do tự em nói, anh không muốn ép buộc em.” Lục Kiến Thành ôm lấy cô, hai mắt hiện vằn máu đỏ bừng.
Nam Khuê đưa tay ra, cô dùng tất cả dũng khí của mình.
Dũng cảm, kiên định ôm ấy cổ anh, nghiêm túc trả lời: “Đúng, là tự em nói, là em bằng lòng.”
“Kiến Thành, em cam tâm tình nguyện.”
“Lần này em muốn đem tất cả mọi thứ của mình cho anh, được không?” Nói rồi nước mắt cô nhịn không được mà rơi xuống.
“Được.” Lục Kiến Thành cúi đầu dịu dàng từng chút một hôn xuống hôn nước mắt của cô, đồng thời ôm cô đi về phòng tắm.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại là đang ở trên giường.
Toàn thân cô đều bủn rủn không có chút sức nào, cả người giống như một vũng nước vậy, động một cái giống như sắp tan ra vậy.
Vừa mở mắt ra, lúc này Lục Kiến Thành bưng sữa bò tới.
Nam Khuê thấy là sữa bò nóng, cô cầm ly lên ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống xong, cô đưa ly cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy rồi để ở một bên.
Sau đó anh đưa tay ra cuốn Nam Khuê vào chăn một vòng rồi ôm vào lòng mình.
“Khuê Khuê…” Anh nhẹ nhàng gọi tên bên tai cô.
“Vâng.” Cô cũng nhẹ nhàng trả lời.
“Anh yêu em.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê cũng không ngờ được anh sẽ bất ngờ tỏ tình như vậy, cô sững người ra một lát, trợn tròn mắt lên.
Sau đó cô quay người lại, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày đen của anh.
Không biết vì sao rõ ràng hai người đỡ gỡ bỏ hiểu nhầm, cũng đã có tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy giữa hàng lông mày anh vẫn bị bao phủ bởi một lớp ưu phiền.
Nhàn nhạt không nói rõ ra được cảm giác, lại giống như một cái bóng.
“Kiến Thành, anh không vui sao?” Nam Khuê vuốt má anh, nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại hỏi thế?”
“Em cảm thấy hình như anh có chút không vui.”
“Đồ ngốc, là do em cảm nhận sai rồi, anh rất vui, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh đều vui.”
“Khuê Khuê…” đột nhiên Lục Kiến Thành lại gọi tên cô nữa.
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu.
“Anh yêu em.” Anh nói.
Nam Khuê lại càng thấy kinh ngạc: “Hôm nay anh sao vậy? cứ luôn tỏ tình với em.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, chăm chú vuốt lòng bàn tay, đồng thời dịu dàng nói: “Chỉ là muốn nói với em, anh còn yêu em hơn tưởng tượng nhiều.” anh nói.
“Kiến Thành, vậy anh nghe kỹ đây, em cũng rất yêu anh.”
“Được, thế nên sau này không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không được rời bỏ anh.” Anh thừa dịp nắm lấy tay cô, để cô hứa hẹn.
Nam Khuê cười rồi gật đầu: “Được, em đồng ý với anh, sau này sẽ không rời xa anh nữa.”
“Ngủ đủ chưa, còn muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Nam Khuê lắc đầu: “Thôi, còn ngủ thêm nữa là thành con heo nhỏ lười biếng rồi.”
“Không sao, heo lười anh cũng nuôi được.”
“Không, em mới không thèm làm heo lười!”
“Được, vậy heo lười à, chúng ta dậy thôi.”
“Hứ, em đã nói rồi, em không phải con heo lười.”
Hai người lúc này đều vui vẻ nhẹ nhõm.
Nam Khuê cũng ngây thơ cho rằng hai người họ sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho đến một tháng sau, cô ngất xỉu rồi.