Lúc Nam Khuê tỉnh lại thì đang ở trong bệnh viện rồi.
Bác sĩ khoa phụ sản nhìn cô cười: “Bác sĩ Nam, chúc mừng cô, cô mang thai rồi!”
“Cái gì?” Quả thật Nam Khuê không dám tin những gì mà mình nghe thấy.
“Cô… cô nhắc lại lần nữa đi, tôi thật sự mang thai rồi sao?”
Nam Khuê vui đến mức khoa tay múa chân, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.
“Ừ, là sự thật, em bé đã được một tháng rồi, bây giờ đã có nhịp tim, đây là ảnh siêu âm, cô xem đi.”
“Được.” Nam Khuê đưa tay ra, cẩn thận nhận lấy tờ giấy kia.
Khi nhìn thấy chấm nhỏ nhắn trên ảnh siêu âm, cô kích động không khống chế nổi mình.
Nước mắt cô chảy dài từng giọt.
Bé con, thật là tốt, cô lại có em bé rồi.
Chắc chắn là vì em bé ở trên trời không nỡ rời xa cô, thế nên mới tìm một khoảng thời gian quay trở lại bụng cô, để cô lại được làm mẹ bé lần nữa.
Nhất định là như thế.
Biết bao nhiêu ngày rồi, cứ đến nửa đêm, chỉ cần nghĩ về đứa con đã mất kia, Nam Khuê đều cực kỳ đau lòng.
Thế nhưng lúc này, cái tin mang thai đã xoa dịu đi mọi đau khổ và tự trách trong suốt thời gian qua.
“Bé con, cảm ơn con lại chọn mẹ, một lần nữa quay trở lại bụng mẹ, con yên tâm, lần này chắn chắn mẹ sẽ bảo vệ con thật tốt, sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương đến con nữa.”
“Bé con, con lại đến tìm mẹ rồi, mẹ thật sự rất vui.”
Thấy Nam Khuê đang lau nước mắt, bác sĩ còn tưởng mình nói sai gì rồi, hơi cuống lên hỏi: “Bác sĩ Nam sao thế? Chuyện vui như thế này sao lại khóc rồi?”
Lúc này Nam Khuê mới phát hiện mình đang khóc nức nở.
Cô đưa tay vội vàng lau sạch nước mắt đi, đồng thời cười nhìn bác sĩ: “Không phải đâu, tôi… tôi không khóc, vì tôi quá vui thôi.”
“Cô không biết đâu, từ sau khi em bé trước kia rời bỏ tôi, tôi nằm mơ cũng đều muốn có một đứa con, nhưng mà tôi biết chuyện này không thể cưỡng cầu được, bây giờ nó lại quay về rồi, tôi đang quá vui mừng, quá kích động thế nên nhất thời không khống chế được mình thôi.”
Nam Khuê càng nói càng kích động: “Bé con này quả thực chính là do ông trời ban tặng cho tôi, tôi nhất định sẽ trân trọng nó.”
Bác sĩ nhìn cô cũng vui vẻ như vậy: “Vậy thì đúng là quá tốt rồi, tôi cũng vui cho cô.”
“Cảm ơn bác sĩ, có chuyện gì cần phải chú ý hay không, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo từng chuyện thật nghiêm túc.”
“Thời gian đầu mang thai vẫn chưa được ổn định, nhất định phải chú ý ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng, mỗi ngày nghỉ ngơi đúng giờ, ngủ đủ giấc, phải giữ tâm trạng thật vui vẻ.”
“Được, bác sĩ, tôi sẽ làm theo.” Nam Khuê lập tức ngoan ngoãn, dùng sức gật đầu.
Cho đến tận vài giờ sau khi biết tin, Nam Khuê vẫn vô cùng vui vẻ và kích động.
Nếu như không phải đích thân nghe thấy bác sĩ nói mình đang mang thai thì quả thực cô cũng không dám tin mình thật sự có em bé.
Vậy mà thật sự có thai rồi?
Cô đã có đứa con của Kiến Thành.
Quá tốt rồi, cô được làm mẹ rồi.
Kiến Thành được làm cha rồi.
Vừa nghĩ đến đây cả ngày tâm trạng Nam Khuê cực kỳ rạng rỡ, cực kỳ tươi đẹp.
Nụ cười bên khoé môi không kìm được mà nhếch lên.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê vừa ở bên trong đi ra, Đông Hoạ thở hổn hển chạy tới, cô lo lắng hỏi: “Khuê Khuê, cậu thế nào rồi?”
Nam Khuê lắc đầu, không nhịn được mà cười lên: “Không sao, tớ rất khoẻ.”
“Vừa rồi cậu cứ trực tiếp ngất đi như vậy thì khoẻ chỗ nào? Nếu như có chuyện gì nhất định phải nói với tớ, ngàn vạn lần không được tự mình chịu đựng đấy.” Đông Hoạ vội vàng nói.
Nam Khuê kéo tay cô nàng: “Hoạ Hoạ, chúng ta về văn phòng rồi nói.”
“Được.”
Năm phút sau.
“Cái gì?” Đông Hoạ sững sờ nhìn bụng Nam Khuê với vẻ nghi ngờ: “Thật sự có thai rồi?”
“Ừ, Hoạ Hoạ, tớ rất vui, cực kỳ vui luôn ấy, tớ có con rồi, chúc phúc cho tớ đi, chín tháng nữa là tớ có thể làm mẹ rồi, tớ có thể gặp mặt bé con rồi.”
Nam Khuê thật sự quá vui mừng.
Thế nên từ khoé mắt đến chân lông mày, cả khuôn mặt cô đều tràn đầy vẻ mừng rỡ phấn chấn.
Thậm chí cô còn nghĩ xong rồi, trong đêm nay cô muốn chia sẻ tin này với Kiến Thành càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó cô bấm máy gọi cho anh.
“Khuê Khuê…” giọng nói Lục Kiến Thành dịu dàng như nước.
“Kiến Thành, hôm nay anh có cần tăng ca không?”
“Có lẽ là không cần.” Lục Kiến Thành nói, ngay lập tức hạ thấp giọng xuống: “Nhớ anh rồi? muốn anh về sớm chút sao?”
“Vâng, vậy anh về sớm nhé, em có chuyện quan trọng muốn đích thân nói với anh.”
“Được.”
Buổi tối, từ lúc tan làm, trái tim Nam Khuê đã không ngừng đập bình bịch từng tiếng.
Phù… cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi thật dài, cô vẫn căng thẳng siết chặt hai tay lại.
Nghĩ đến lát nữa sẽ nói chuyện cô mang thai cho anh biết, Nam Khuê lại càng căng thẳng.
Hôm nay tan làm, một mình cô tự về nhà trước.
Cũng nói với Lâm Tiêu hôm nay không cần đến đón cô.
Bởi vì cô muốn tự mình về nhà chuẩn bị trước, cô cũng muốn đem niềm vui to lớn nhất này tạo thành bất ngờ tặng cho anh.
Khi đồng hồ chỉ hướng tám giờ, đột nhiên chuông cửa vang lên.
Biết là anh đã về, trong nháy mắt Nam Khuê lại trở nên căng thẳng.
Cô đứng đó, không chỉ hai tay mà cả hai chân cũng lộ rõ vẻ luống cuống.
Nên nói với anh thế nào đây?
Thế nhưng Nam Khuê còn chưa nghĩ xong cách chọn từ đã bị Lục Kiến Thành ôm vào lòng, rồi hôn đến mức trời đất quay cuồng.
Anh thở hổn hển giữ lấy đầu cô: “Khuê Khuê, giúp anh cởi đồ ra.”
Lúc này Nam Khuê thật sự quên hết mọi thứ rồi.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đưa tay cởi nút áo anh ra, thế nhưng khi cởi đến nút thứ ba, lộ ra lồng ngực sạch bóng mạnh mẽ của anh, Nam Khuê như bừng tỉnh khỏi mộng.
Cô đưa tay đóng cúc áo trước ngực Lục Kiến Thành lại.
Lục Kiến Thành giữ lất tay cô ngậm vào miệng, thấp giọng cười: “Nghịch ngợm, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột sao?”
“Cũng được, nếu hôm nay cô Nam đã có hứng thú như vậy thì anh đành chơi một phen.”
Dứt lời đôi môi anh liền hôn lên cần cổ Nam Khuê.
Đôi tay kia giống như bùng lửa vậy, mang theo sức hấp dẫn cực lớn.
Nam Khuê giữ lại chút lý trí cuối cùng kéo anh tránh ra, giương đôi mắt long lanh lên nói: “Xin lỗi Kiến Thành, hôm nay không được.”
“Có thể khoảng thời gian này cũng đều không được.”
Cô nói xong, ánh mắt đầy ngượng ngùng của cô đặt lên bụng mình, tràn đầy phấn khích và kích động nói: “Kiến Thành, em mang thai rồi, em có em bé rồi, bác sĩ nói đã được một tháng rồi.”
Ầm một tiếng, Lục Kiến Thành cảm giác dây cung trong đầu mình vừa đứt phựt rồi.
Mang thai rồi?
Nhưng sao cô ấy có thể mang thai được chứ?
Một tháng rồi, một tháng này anh ăn ngủ không yên, nơm nớp lo sợ.
Thế nhưng điều anh sợ và bất lực nhất vẫn đến.
Tại sao lại mang thai vào thời gian này chứ?
Muộn một tháng, cho dù muộn nửa tháng thôi, anh nghĩ anh đều sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng tại sao lại mang thai vào lúc này?
Cả người Lục Kiến Thành như bị sét đánh, anh sững người đứng ở đó, cả nửa ngày cũng không có phản ứng lại.