“Được, là chồng tương lai của Khuê Khuê, tôi rất cảm ơn cô.
”
“Không cần khách sáo.
”
Đông Họa hít sâu một hơi.
Lần gặp đầu mà đã nhiều lời như vậy, hơn nữa còn có chút trách mắng, cộng với thân phận người ta không đơn giản nên trong lòng cô ấy vẫn rất thấp thỏm.
Thấy Lục Kiến Thành cũng rất khiêm tốn tiếp nhận, cô ấy cũng cảm thấy vui mừng thay cho Khuê Khuê.
Ăn cơm xong, Nam Khuê và Lục Kiến Thành cùng nhau về nhà.
Tắm rửa xong cô lên giường đọc sách một chút, lúc Lục Kiến Thành lên giường cô đã nhắm mắt dựa vào giường ngủ thiếp đi, sách rơi xuống trên chăn.
Lục Kiến Thành cưng chiều cười, anh tiến đến cầm lấy quyển sách, sau đó nhẹ nhàng đặt cô nằm tử tế trên giường.
Vừa vén chăn nên để đắp chăn cho cô, Nam Khuê đã nhẹ nhàng mở mắt ra.
“Anh tắm xong rồi sao?” Cô xoa đôi mắt nhập nhèm của mình, dịu dàng hỏi nhỏ.
“Ừm, buồn ngủ thì đi ngủ sớm một chút.
”
“Được.
”
Nam Khuê gật đầu, Lục Kiến Thành thuận thế đắp chăn cho cô.
Nhưng ngay khi cô nhắm mắt lại, lúc Lục Kiến Thành cũng nằm lên giường, Nam Khuê đột nhiên mở mắt nhìn anh.
Nghĩ đến lời những người kia nói ban ngày, trong lòng cô cũng không nhịn được mà nhói lên.
Cô do dự một lát rồi lên tiếng: “Kiến Thành, em muốn thương lượng với anh một chuyện.
”
“Được, em nói đi.
”
“Chúng ta có thể ở nhà của mình, trước mắt đừng ở cùng một chỗ, cũng đừng ngủ chung giường, có được không?”
Nghe cô nói vậy, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh lập tức nghĩ đến những lời Đông Họa đã nói buổi tối, Khuê Khuê của anh chắc chắn là bị những lời kia làm tổn thương, cô cũng để ý đến những chuyện đó, nên mới đưa ra quyết định muốn ở riêng.
Trách anh, đều do anh.
Trách tốc độ của anh, cũng trách anh quá sơ ý.
Thật ra sáng hôm nay, khi anh quyết định để cô sinh đứa bé này ra, anh đã tính đến chuyện kết hôn.
Vì anh đã nghĩ đến chuyện có ngày cô sẽ phải ôm bụng lớn ra ngoài, anh vô cùng không nỡ nhìn Khuê Khuê bị những lời đồn đại ác ý công kích.
Anh cũng đang đẩy nhanh tốc độ tổ chức hôn lễ và những việc liên quan đến hôn lễ, bao gồm cả nhẫn cưới và áo cưới, anh cũng đều cho người đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng dù vậy thì tốc độ vẫn có chút chậm.
Cho nên Khuê Khuê của anh vẫn bị người soi mói.
“Được.
”
Lục Kiến Thành gật đầu, anh hôn lên trán Nam Khuê, sau đó rời khỏi giường.
“Vậy hôm nay em ngủ ở chỗ này trước, anh xuống phòng khách nằm.
”
“Bắt đầu từ ngày mai anh sẽ để Lâm Tiêu đưa em về nhà trước, sau đó buổi sáng cậu ấy sẽ đón em đến bệnh viện.
”
Nam Khuê cảm động gật đầu: “Được, cảm ơn anh, Kiến Thành.
”
“Đồ ngốc, khách sáo với anh như vậy làm gì, bây giờ em đừng nghĩ gì cả, chỉ cần nghỉ ngơi cho thật tốt thôi, biết chưa?”
“Ừm.
”
Nam Khuê nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến khi cô ngủ, Lục Kiến Thành mới yên tâm, chuẩn bị rời khỏi phòng.
Nhưng đèn vừa tắt, anh vừa định rời đi thì đột nhiên trong đêm tối, Nam Khuê khổ sở kêu: “Không muốn, cầu xin các người đừng nói nữa.
”
“Không có, tôi không phải người không biết kiềm chế, không phải như mấy người nghĩ đâu.
”
“Thật sự không phải mà.
”
Cô dùng sức lắc đầu, giọng nói vô cùng thống khổ.
Lục Kiến Thành lập tức mở đèn lên, sau đó lập tức cúi người xuống.
Một tay anh cầm tay cô, nhẹ nhàng an ủi: “Thật xin lỗi, Khuê Khuê, đều tại anh, không phải do em, là anh để em phải nhận những thứ mà em không nên nhận.
”
“Em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em những thứ tốt nhất, sẽ không để em bị người khác chỉ trích nữa.
”
Lần này, mãi cho đến khi Nam Khuê ngủ tương đối sâu, Lục Kiến Thành mới yên tâm rời đi.
Buổi sáng hôm sau, Nam Khuê vừa xuống tầng đã thấy bữa sáng phong phú dì đã chuẩn bị.
Không chỉ kiểu dáng phong phú mà dinh dưỡng cũng rất đầy đủ.
Nhưng cô đợi một lúc lâu cũng không thấy Lục Kiến Thành.
“Dì, Kiến Thành đâu?” Nam Khuê hỏi.
“Cô Nam, cô không hỏi thì thiếu chút nữa tôi cũng quên, giám đốc Lục có chuyện quan trọng nên đã đi trước, trước khi đi có dặn tôi phải nhìn cô ăn sáng cho tốt.
”
Lúc này Nam Khuê mới phát hiện Lục Kiến Thành gửi WeChat cho cô: “Khuê Khuê, anh có chuyện nên cần đi sớm một chút, em nhớ ăn sáng tử tế.
”
Ăn sáng xong, Lâm Tiêu đưa cô đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, cô phát hiện tất cả mọi người đều cười nhìn về phía cô, không chỉ có nụ cười thân thiết mà trong ánh mắt cũng mang theo sự hâm mộ.
Tóm lại vẻ mặt của mọi người không giống bình thường.
“Họa Họa, hôm nay mọi người sao vậy?”
Nam Khuê vừa thay áo blouse vừa hỏi.
Đông Họa cười giải thích: “Chuyện này mình cũng không dám tranh công, cậu hỏi bạn trai cậu đi, anh ấy khá có quyền lên tiếng.
”
“Hỏi Kiến Thành?” Nam Khuê nghi ngờ.
Cô lập tức nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, em phát hiện hôm nay đi làm mọi người đều cười nhìn em, cười rất thần bí nữa, Họa Họa nói em hỏi anh, là anh làm gì sao?”
“Cũng không có gì, chỉ là gửi lời chào đến mọi người, thuận tiện kiếm chút cảm giác tồn tại là bạn trai em ở chỗ họ mà thôi.
”
Nam Khuê lập tức phản ứng kịp, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Cho nên việc quan trọng mà buổi sáng anh nói là đến bệnh viện của em sao?”
“Ừm, tốc độ phản ứng của bác sĩ Nam cũng không tệ, không hề mang thai một lần ngốc ba năm.
”
“Chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói trước cho em biết chứ?”
“Vì không nỡ để em bị mọi người bàn tán, cũng muốn tặng cho em một bất ngờ.
”
Cúp điện thoại xong, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng ấm áp.
Thật ra tâm trạng cô vô cùng lo lắng, vì cô sợ, sợ bụng cô to rồi anh cũng không có hành động gì.
Càng sợ cô sẽ thành đối tượng đau lòng và đáng thương trong mắt mọi người.
Không ngờ anh lại hiểu nhanh như vậy.
Cúp điện thoại, Nam Khuê vừa thay quần áo xong đi ra ngoài thì có một hộ sĩ trẻ cười đi đến.
Lời nói ra vô cùng hâm mộ: “Oa, bác sĩ Nam, cô cũng giấu kĩ quá đi, có bạn trai đẹp trai như vậy cũng không giới thiệu với chúng tôi một chút, làm mọi người còn tưởng rằng bạn trai cô không xuất hiện trước mặt mọi người được đó!”
“Đúng nha đúng nha, sáng nay lúc anh đẹp trai đó đến tôi còn tưởng là minh tinh nào đi nhầm chỗ nữa.
”
“Đó đều là phụ, quan trọng không chỉ đẹp trai mà còn vừa sủng ái vừa cưng chiều bác sĩ Nam, đúng là che chở đến mức ghim vào tim mà.
”
“Đúng vậy, chua chết chúng tôi rồi!”
Không thể không nói, con người chính là như vậy, trong tiếng ca ngợi của mọi người, tâm trạng xấu của Nam Khuê hoàn toàn biến mất.
Lúc tan làm, Nam Khuê đang ghi chép lại tình hình của một người bệnh.
Kết quả mới được một nửa, một hộ sĩ trẻ đã hưng phấn chạy đến: “Bác sĩ Nam, mau, cô mau ra nhìn đi.
”
“Hả, nhìn gì?” Vẻ mặt Nam Khuê khó hiểu.
Lúc này Đông Họa đi đến, trực tiếp lấy bút và vở trên tay cô xuống: “Mau đi đi, ở đây có mình lo rồi.
”
Hộ sĩ thấy vậy thì lập tức kéo tay Nam Khuê đi ra ngoài.
Đến cửa chính, Nam Khuê vừa đi ra đã thấy bên ngoài có rất nhiều hoa hồng xinh đẹp.
Giữa biển hoa hồng là hai chữ “Nam Khuê” viết thật to.