Quý Dạ Bạch gần như là nhe răng trợn răng nhìn về phía ông: “Đừng ở đây mèo khóc chuột giả từ bi nữa.
”
“Nếu không phải người vợ kia của ông làm cho video của mẹ tôi phát tán lên mạng, thuê người đi nhục nhã bà ấy, bà ấy cũng sẽ không tự sát, đều là do người đàn bà kia hại.
Tôi đã đồng ý không tranh giành tài sản của nhà họ Lục, tôi cũng chưa bao giờ muốn thân phận nhà họ Lục, vì sao bà ta vẫn đuổi cùng giết tận tôi?”
“Lục Minh Bác, ông nghe cho kỹ đây, từ nay về sau, tôi sẽ không nhượng bộ nữa, tôi sẽ lấy lại phần mà tôi xứng đáng có.
”
Lục Minh Bác nhìn anh ta, giọng điệu trầm thấp: “Nếu con muốn trở về nhà họ Lục, cha sẽ công khai chứng minh thân phận của con, cũng sẽ thừa nhận quan hệ giữa chúng tôi, để con nhận tổ quy tông.
”
“Nhưng tất cả mọi thứ nhà họ Lục, là cha để lại cho Kiến Thành, con không thể lấy.
”
“Ha…” Quý Dạ Bạch buồn cười nhìn chằm chằm ông : “Vậy chúng ta sẽ chờ xem, tôi sẽ có cách để nó thuộc về tôi.
”
Mãi cho đến khi đèn trong phòng cấp cứu tắt, tính mạng Hạ Nhu thoát khỏi nguy hiểm, Lục Minh Bác mới rời đi.
Khi ông về đến nhà, Vân Thư, Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang vây quanh ăn cơm bên bàn tròn.
Nhìn thấy Vân Thư, ánh mắt ông lạnh lùng nhìn qua: “Bà theo tôi đi lên trên chút, tôi có chuyện muốn nói với bà.
”
Nam Khuê lập tức lo lắng nhìn về phía Vân Thư: “Mẹ…”
Ánh mắt Vân Thư dịu dàng an ủi: “Không sao, các con ăn cơm đi.
”
Bà nhanh chóng đứng dậy đi theo Lục Minh Bác.
Dưới lầu, Nam Khuê và Lục Kiến Thành làm gì còn tâm trạng ăn cơm.
“Kiến Thành, em rất lo lắng cho mẹ, cha nhất định đã đến bệnh viện thăm Hạ Nhu, dáng vẻ bây giờ là muốn hỏi tội mẹ, nếu không chúng ta đi lên khuyên nhủ.
”
Lục Kiến Thành lắc đầu: “Tính cách của mẹ rất mạnh mẽ, nếu mẹ đã quyết định đi lên đóng cửa xử lý, chính là không hy vọng chúng ta nhúng tay vào, chúng ta đi lên trái lại sẽ làm cho bà ấy có chút băn khoăn.
”
“Vậy chúng ta cứ như vậy chờ sao?”
“Em đi lên nghỉ ngơi, anh ở ngoài cửa chờ bọn họ, nếu như tình hình không tốt, anh tùy lúc có thể vào.
” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê gật đầu, cô biết rõ đây là cách tốt nhất bây giờ.
Trong phòng làm việc ở tầng hai, Lục Minh Bác tức giận nhìn về phía Vân Thư: “Video kia thật sự là bà sai người đăng lên mạng?”
“Ông hỏi vậy, đã đại biểu cho ông đã tin, nếu ông đã tin rồi, cần gì phải làm nhiều việc như vậy, còn chạy tới hỏi tôi chứ?”
“Đây không phải là chuyện nhỏ, bà ấy tự sát, bà có nghĩ tới, nếu như bà ấy thật sự chết, bà phải chịu trách nhiệm với một mạng người đấy?”
“Tôi không thẹn với lương tâm.
” Vân Thư lạnh lùng nhìn ông.
“Vân Thư, bình thường bà muốn làm loạn như thế nào, tôi đều nhịn, nhưng vì sao bà nhất định phải đi chọc Tiểu Nhu chứ? Mấy năm nay bà ấy từ trước đến nay luôn an phận, chưa từng đi tìm bà, sao bà không thể khoan dung bà ấy chứ?”
“Bà ta an phận thủ thường?” Vân Thư không thể tin nhìn người đàn ông trước mắt: “Lục Minh Bác, ông mở mắt ra xem, người phụ nữ nhỏ nhắn nhu nhược, dịu dàng thiện lương trong miệng ông có bản lĩnh lợi hại thế nào, không chỉ mơ ước cổ phần trong tay Nam Khuê, mà ngay cả cả nhà họ Lục cũng muốn chiếm làm của riêng.
”
“Nhà họ Lục, là cha để lại cho Kiến Thành.
Tôi nói rồi, bà và nghiệt chủng kia đừng hòng mơ tưởng chia ra một xu nào.
”
“Nghiệt chủng gì? Đó cũng là con trai tôi, cô nói chuyện lịch sự chút đi.
”
Đột nhiên, vang lên một tiếng, tay Lục Minh Bác trực tiếp tát lên mặt Vân Thư.
Cửa bị đẩy ra, Lục Kiến Thành nhanh chóng đi tới bên cạnh Vân Thư, đồng thời đỡ bà ngồi xuống sofa bên cạnh.
Sau đó, đôi mắt sắc bén kia rơi vào trên người Lục Minh Bác: “Tôi đã nói từ lâu, gia đình này không hoan nghênh ông trở về, nếu ông muốn ở cùng một chỗ với người đàn bà kia, chúng tôi cũng sẽ không ngăn cản.
”
“Nhưng nếu ông muốn vì bà ta mà làm tổn thương mẹ tôi, trước tiên hỏi đứa con trai này có đồng ý hay không.
”
Lục Minh Bác nhìn Vân Thư, môi mấp máy
Thấy hai má bà nhanh chóng sưng đỏ lên, dáng vẻ ảo não, muốn nói lại thôi.
“Xin lỗi!”
Cuối cùng, ông đã lên tiếng xin lỗi.
Chỉ có điều, cả Vân Thư và Lục Kiến Thành đều không để ý tới những lời này.
Lục Minh Bác chán nản, ảo não rời đi.
Một tuần sau, Hạ Nhu tỉnh lại, bà ta nằm trên giường bệnh với vẻ mặt suy nhược.
Quý Dạ Bạch nhìn bà ga, vẻ mặt đau lòng.
“Mẹ, con xin lỗi, trước kia đều là con quá yếu đuối, là con không có năng lực bảo vệ tốt cho mẹ, mẹ yên tâm, từ nay về sau con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho mẹ.
”
Nghe được những lời này, Hạ Nhu kích động rơi lệ.
“Được rồi, con trai mẹ lớn rồi, vậy mẹ cũng không cần quan tâm nhiều nữa.
”
Biết Hạ Nhu tỉnh lại, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì nếu như Hạ Nhu thật sự không cứu được, Quý Dạ Bạch nhất định sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Lục.
Hiện tại Hạ Nhu tỉnh lại, có thể tình hình sẽ tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, Nam Khuê đã quá lạc quan.
Ngày Hạ Nhu xuất viện, Quý Dạ Bạch đã cho cô và cả nhà họ Lục một món quà lớn.
Nghỉ trưa xong, Nam Khuê tỉnh lại, vừa định lấy điện thoại, lại phát hiện điện thoại không cánh mà bay.
Cô tìm trong tìm ngoài, kết quả đều không thấy.
Ngoài ý muốn, lúc này, Lục Kiến Thành cũng đã trở về.
Nhìn thấy anh, Nam Khuê lập tức mở miệng: “Kiến Thành, điện thoại của em không biết chạy đi đâu rồi, anh mau tìm giúp em đi.
”
“Điện thoại di động? Em không nó từ khi nào?”
“Chính là lúc ngủ trưa dậy đã không thấy đâu, rõ ràng em nhớ rõ trước khi đi ngủ còn để ở dưới gối đầu.
”
“Có phải em nhớ nhầm không?” Lục Kiến Thành xoa xoa tóc cô, dịu dàng hỏi.
Nam Khuê cố suy nghĩ chút, sau đó khẳng định: “Không, trước khi đi ngủ em còn nghịch điện thoại mà, sao lại vô duyên vô cứ biến mất chứ?”
“Vậy trước tiên không tìm nữa, anh dẫn em đến một chỗ được không?”
“Chỗ nào?”
“Một trang trại nghỉ dưỡng mới mở của bạn, nơi đó cách xa thành phố sầm uất, môi trường trong lành, không khí cũng tốt, trong khoảng thời gian này em quá lo lắng, anh cùng em đến đó thư giãn chút.
”
“Nhưng gần đây hình như anh rất bận, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, anh có thời gian sao?”
“Bây giờ đưa em đi, em ở đó chơi, mấy ngày nữa anh sẽ đón em về, sợ em nhàm chán, anh nhờ người đón đồng nghiệp của em rồi.
”
“Đông Hoạ có phải không?” Nam Khuê hỏi.
“Ừm.
”
Lục Kiến Thành nói xong, mười phút sau, anh nắm tay Nam Khuê lên xe.
Người giúp việc trong nhà cũng nhanh chóng bỏ đồ đạc đóng gói vào cốp xe.
Nam Khuê nhìn mọi người vội vàng ra vào, trông rất ngăn nắp trật tự, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm vô cùng không tốt.
Nhưng cụ thể là cái gì, cô lại không biết phải nói sao.
Lúc này, điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên.
“Chờ một chút, anh nhận điện thoại.
” Anh nói.
Sau đó đứng dậy rồi xuống xe.
Trong lúc anh đứng dậy, Nam Khuê phát hiện một chiếc điện thoại rớt ra khỏi túi quần anh.
“Kiến Thành, …của anh…” Điện thoại di động.
Lời trong miệng còn chưa dứt, cô đã ý thức được chiếc điện thoại trước mắt đặc biệt quen thuộc.
Nhìn kỹ lại, đó vốn là điện thoại của cô.
Nhưng?
Không phải điện thoại của cô ấy đã biến mất rồi sao?
Tại sao?
Tại sao lại ở chỗ anh?
Loại dự cảm không tốt này càng ngày càng mãnh liệt, Nam Khuê đã nhạy cảm cảm giác được anh có chuyện quan trọng gì đó đang giấu mình.