Đã mấy ngày không được gặp nhau, cho đến tận lúc này, Nam Khuê mới phát hiện mình nhớ anh tới như vậy.
Nghe thấy anh về rồi, cô lại trở nên giống như một cô bé vậy.
Giống như quay về thời gian vẫn còn yêu thầm lúc trước vậy.
Trái tim cô đột nhiên đập loạn không ngừng.
“Khuê Khuê…” vừa xuống xe, Lục Kiến Thành liền đi thẳng vào trong.
Khi nhìn thấy cô, anh vẫn còn đang thở hổn hển.
Lúc nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia, anh không nhẫn nhịn được nữa mà cuống cuồng chạy tới.
Hai bác Chu đã kêu người khác lui xuống từ sớm rồi.
Không cần chờ đợi gì, Lục Kiến Thành chạy một mạch đến kéo Nam Khuê vào lòng ôm cô thật chặt.
Mùi hương quen thuộc trên người anh ập đến, Nam Khuê cũng đưa hai tay ôm thật chặt eo của anh.
Trong giây phút đó, thời gian giống như ngừng lại vậy.
Hai người đều ôm lấy đối phương, không một ai nói lời nào nhưng lại giống đã nói hàng ngàn vạn lời vậy.
Sau một lúc lâu, ý thức được hai người vẫn còn đang ở trong phòng khách, Nam Khuê mới buông anh ra, có chút ngại ngùng: “Mọi người còn đang nhìn kìa.”
“Không có, chỉ có hai chúng ta.” Dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm ngang Nam Khuê lên.
Bởi vì quá bất ngờ, suýt chút nữa thì Nam Khuê đã hét lên rồi, khi nhìn xung quanh không có một ai, cô lập tức che miệng lại, sợ mình kêu to ngược lại còn gọi những người khác ra đây.
Đồng thời cô đưa tay ôm lấy cổ Lục Kiến Thành.
“Sao đột nhiên lại ôm em lên?”
“Không có lý do, chỉ là muốn ôm.”
Về đến phòng, Lục Kiến Thành đặt Nam Khuê lên giường.
Ánh mắt Nam Khuê rơi trên những sợi râu trên mặt anh, cô đang định lên tiếng thì hơi thở của Lục Kiến Thành đã trở nên dồn dập nóng bỏng.
Tiếp theo, đôi môi mềm mại của cô bị anh mạnh mẽ bao trùm lấy.
Lúc đầu anh còn hôn khá dịu dàng, cũng khá kiềm chế.
Nhưng khi nhiệt độ tăng lên cao, cả hai đều trở nên nóng hơn, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy không thoả mãn với cảm giác lướt qua này.
Một tay anh kìm sau gáy cô, anh nhanh chóng đã trở nên độc đoán mạnh mẽ.
Khao khát trong nhiều ngày đã lên men trong nụ hôn này, Nam Khuê chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt biển nhấp nhô.
Đến cuối cùng, cả người cô đều trở nên mềm nhũn, đến hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Hai tay chỉ có thể nắm lấy áo trước ngực anh, cố gắng chống đỡ.
Nếu không không phải sau lưng có giường đỡ lấy thì Nam Khuê hoài nghi bản mình sẽ ngã xuống mất.
Lúc buông ra, Lục Kiến Thành áp vào trán cô thở mạnh.
Thực ra không chỉ có cô mà anh cũng rất mệt.
Hô hấp của anh nóng rực, tuy hai người vẫn cánh nhau một khoảnh nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy mình bị anh hun đến đỏ ửng cả mặt.
Sau khi bình tĩnh lại một lúc, hơi thở của Lục Kiến Thành vẫn có chút không ổn định.
Anh giữ lấy khuôn mặt Nam Khuê, giọng nói khàn khàn: “Thật hy vọng những mưa gió này sớm đi qua, cũng hy vọng ba tháng đầu này của em sớm đi qua.”
“Ý anh…” là gì?
Hỏi được một nửa cô mới ý thức được là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê lại ửng đỏ thêm.
Cô nhìn râu ria trên mặt anh, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa: “Ai đó đã mấy ngày không cạo râu rồi, đã mọc dài tới như vậy rồi?”
“Đẹp không? Có phải là có hương vị đàn ông rồi không?” Lục Kiến Thành vừa nói vừa cố ý dùng râu cọ cọ lên Nam Khuê.
Cô bị anh cọ đến nỗi cười không ngừng.
Thấy cô cười vui vẻ như vậy, Lục Kiến Thành lại càng giống như đứa trẻ, một tay cù eo cô, tay còn lại thì giữ lấy mặt cô.
Ồn ào một lúc hai người mới dừng lại.
Nam Khuê đặt ngón tay lên những sợi râu của anh, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Trước đây anh là người chú ý tới hình tượng tới mức nào chứ, bây giờ đến cả những chuyện này cũng không quan tâm tới, chắc chắn gần đây cực kỳ bận rộn, bận tới mức không có thời gian mà cạo.”
“Anh tin em không?”
Rất nhanh Lục Kiến Thành đã đoán ra ý của Nam Khuê: “Em muốn cạo cho anh?”
“Vậy anh có sợ không?”
Lục Kiến Thành không nói gì, nhưng đã nắm lấy tay Nam Khuê đi vào trong nhà tắm rồi.
Anh lấy chiếc dao cạo râu tự mình đưa cho cô.
Nam Khuê lắc đầu: “Loại này em không dám, em dùng máy cạo râu.”
“Không sao, anh đưa bản thân mình toàn quyền giao cho cô Nam Khuê.”
Nam Khuê mỉm cười, cô dùng cách thức truyền thống, bôi bọt cạo râu lên mặt anh, sau đó nhanh chóng bôi thành một vòng tròn bọt.
Sau đó co lấy dạo, cạo từng chút từng chút một.
Trong lúc đó, Lục Kiến Thành vẫn luôn rất phối hợp, Nam Khuê càng cạo thì càng cảm thấy tràn đầy tự tin, cho rằng mình cạo rất tốt.
Kết quả sau khi rửa bọt cạo râu đi, cô mới phát hiện cô đã cạo rách mất đường trên cằm anh rồi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nhìn cằm anh lộ ra mấy đường vẫn đang rỉ máu, Nam Khuê cực kỳ đau lòng: “Đã bị rách da rồi, sao anh không nói gì? Hơn nữa còn rách tận mấy nơi liền.”
“Không sao, qua mấy hôm nữa là khỏi thôi.”
“Có đau không? Để em thoa thuốc cho anh.”
“Ừm.”
Thế nhưng thời gian bên nhau vẫn luôn rất ngắn ngủi.
Buổi trưa, lúc Nam Khuê đi nghỉ thì Lục Kiến Thành đã rời đi rồi.
Khi quay về nhà lần nữa thì đã là ban đêm.
Thấy Nam Khuê đang chìm trong giấc ngủ, anh nhẹ nhàng vén chăn tiến vào.
Cảm giác được anh đã về rồi, Nam Khuê lăn một vòng trên giường, lập tức ôm lấy eo anh, sau đó yên tâm tiếp tục mà ngủ tiếp.
Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, bất ngờ là Lục Kiến Thành cũng không vội đi ngay.
Nam Khuê hỏi: “Hôm nay anh nghỉ ngơi sao?”
“Buổi sáng nghỉ ngơi.” Lục Kiến Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ, đồng thơi đi qua nắm lấy tay Nam Khuê.
Hai người cùng nhau đi đến phòng sách, anh mở máy tính đã chuẩn bị sẵn ra.
Rất nhanh sau đó liền hiện ra dòng chữ ‘Họp báo chiêu đãi truyền thông của Tập đoàn Lục thị’.
Nam Khuê kinh ngạc nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Lục Kiến Thành ngồi trên sofa chủ toạ, đồng thời nắm tay Nam Khuê để cô ngồi bên cạnh mình.
“Cùng anh xem cái này.” Anh nói, hô hấp nóng ấm phả bên tai cô.
“Được.”
Chín giờ sáng, tất cả mọi thứ chính thức bắt đầu.
Trong video, Lâm Tiêu xuất hiện cùng một cô gái.
Khi nhìn thấy mặt cô gái đó, Nam Khuê ngạc nhiên tới ngây người ra.
Không vì điều gì khác, chỉ bởi vì nhìn cô gái đó thật sự rất giống cô.
Đặc biệt là ở góc nghiêng, gần như y hệt với cô.
Nếu không phải là người quen thì thật sự sẽ nhận nhầm.
Trong lòng Nam Khuê đã có suy đoán, cô kìm nén sự kích động tiếp tục xem.
Cả buổi họp báo đều rất ngắn gọn, mọi câu hỏi lại càng cực kỳ sắc bén, đi thẳng vào trọng tâm.
Sau khi tất cả mọi thứ đều kết thúc, khoé mắt Nam Khuê cũng ửng đỏ cả lên.
Cô quay người lại ôm anh thật chặt từ phía sau.
Giọng nói run rẩy không thành lời: “Cảm ơn anh, Kiến Thành, cảm ơn anh đã giúp em lấy lại sự trong sạch.”
Cô thật sự không ngờ được, vậy mà anh lại có thể tìm thấy người phụ nữ trong video.
Hơn nữa còn khiến cô gái ấy thừa nhận mọi thứ.
Như vậy thì sẽ không còn ai sẽ coi Nam Khuê là nữ chính trong video nữa.
Mọi sự sỉ nhục nặng nề suốt bao nhiêu ngày qua cuối cùng cũng được gỡ bỏ vào lúc này.
Qua một lúc lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cô cũng nở nụ cười.
Nụ cười này là phấn khích, là kích động, cũng là nhẹ nhõm.
Lục Kiến Thành đưa tay nhẹ nhàng bao trọn tay cô, sau đó đan tay vào nhau đặt lên bụng cô.
“Sau này, bốn người một nhà chúng ta sẽ vui vẻ cùng nhau!”