Nghe thấy những lời này, rốt cuộc Lục Kiến Thành cũng bật cười.
“Anh cười cái gì?” Nam Khuê nhìn anh.
“Anh đang vui, vui vì Nam Khuê của anh lại bắt đầu ghen rồi.”
Nam Khuê không nhịn được hờn dỗi nhìn anh: “Đáng ghét, anh còn chưa giải thích với em đâu.”
“Cô Nam Khuê, đây thật sự không thể trách anh, một lúc em hỏi liền ba câu, cũng phải cho anh thời gian từ từ trả lời em chứ.”
Nam Khuê vừa nghe thì lập tức đi đến bên ngồi xuống sofa, lớn tiếng nói: “Được, bây giờ em cho anh thời gian, anh trả lời từng câu đi.
Nếu như câu trả lời không thể làm em hài lòng vậy thì bữa trưa và bánh kem hôm nay anh cũng đừng mong được ăn.”
Thấy Nam Khuê nghiêm túc như thế, anh cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Chỉnh lại bộ đồ tây, anh bước tới trước mặt Nam Khuê, sửa sang lại cavat, sau đó hắng giọng nói.
“Cô Nam Khuê, bây giờ trở lời vấn đề thứ nhất của em.
Cô ấy là Lâm Tư Vũ, là thiên kim của tập đoàn Lâm thị, cha cô ấy là cha anh là bạn học, lúc còn nhỏ hai nhà ở khá gần nhau, bình thường hay cùng nhau chơi đùa.”
“Năm 12 tuổi, cô ấy cùng cha mẹ ra nước ngoài, liên hệ giữa bọn anh cũng ít đi, một tháng trước vừa mới về nước.”
Nghe được những lời này, Nam Khuê cố ý im lặng một lúc.
Sau đó quay mặt hung dữ nhìn Lục Kiến Thành: “Nhớ rõ như vậy, nói, có phải anh nhớ mãi không quên cô ấy đúng không?”
Trong lòng Lục Kiến Thành lập tức thấy cực kỳ oan ức nhưng trên mặt vẫn không nói lời nào.
Chỉ vội vàng giải thích với cô.
“Khuê Khuê, không giống như em nghĩ đâu, anh chỉ coi cô ấy như em gái.
Bởi vì cô ấy rời đi vào ngày thứ hai sau sinh nhật 12 tuổi, hơn nữa buổi tiệc sinh nhật đó cũng có mời bọn anh, vì vậy anh mới có chút ấn tượng.”
Đối với lời giải thích này, Nam Khuê miễn cưỡng thấy vừa lòng.
Lục Kiến Thành lại tiếp tục: “Câu hỏi thứ hai, cô ấy nhỏ hơn anh mấy tuổi, từ trước đến nay, anh vẫn luôn coi cô ấy là em gái, ngoại trừ điều đó, giữa bọn anh không có bất kì mối quan hệ nào khác.”
“Thật sao?” Nam Khuê cố ý nâng cao giọng: “Nhưng em thấy cô ấy đối với anh cũng khá thân thiết đó, không có chút nào giống em gái đối với anh trai đâu, ngược lại giống thanh mai trúc mã vậy.”
Cách nói này Lục Kiến Thành không đồng ý.
“Bao nhiêu năm không gặp rồi? Ở đâu ra mà thanh mai trúc mã chứ?”
“Tốt nhất không phải.” Nam Khuê nói rồi đưa tay ra vuốt ve bụng mình: “Bằng không các bé con nên phản đối rồi?”
Lục Kiến Thành dở khóc dở cười: “Bây giờ báo cáo vấn đề thứ ba.
Dựa theo các loại phân tích, anh cho rằng khả năng mà cô ấy thích anh rất thấp.”
“Vậy cách nhìn của chúng ta hoàn toàn trái ngược, em cho rằng khả năng cô Lâm thích anh cực kỳ cao.” Nam Khuê nói.
“Sao lại thấy vậy?”
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Không cho cô suy nghĩ lung tung nữa, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô vào lòng: “Đừng nói là không có, cho dù có thì cũng không có quan hệ gì với anh hết.”
“Bắt đầu từ bâ giờ, trong mắt anh chỉ có em và con.
Những người khác đều không thể lọt vào mắt anh.”
Không thể không nói, câu này thật sự rất bùi tai, Nam Khuê nghe rồi cảm thấy trong lòng cực kỳ ấm áp.
Tuy không phải là những lời ngon ngọt dính kẹo, nhưng thắng tất cả những lời dỗ ngọt thề non hẹn biển khác.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Ăn trưa cùng Lục Kiến Thành xong, vốn dĩ kế hoặc của Nam Khuê là, anh làm việc còn cô thì ngồi sofa bên cạnh cùng anh.
Sợ gì hai người không nói câu nào, chỉ cần khi ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy anh, cô đã thấy thoả mãn rồi.
Nhưng hai người vừa ăn trưa xong, Lâm Tiêu đã vừa đẩy cửa ra vừa nói: “Lục tổng, đều đã chuẩn bị xong rồi, năm phút nữa sẽ bắt đầu cuộc họp.”
Biết anh phải đi họp, Nam Khuê cũng không muốn để anh phân tâm, liền chủ động muốn về nhà.
“Vậy được, các anh đi họp đi, em cũng hơi buồn ngủ rồi, chuẩn bị về nhà nghỉ trưa với các con đây.”
“Để anh cho người đưa em về.”
“Không cần đâu, anh yên tâm mà họp đi, tài xế trong nhà đưa em đến đó.”
“Được, đến nhà rồi phải nói với anh ngay.”
Sau khi tạm biệt Lục Kiến Thành, Nam Khuê liền đi xuống thang máy.
Vừa đến sảnh công ty.
“Cô Nam Khuê.”
Đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nói thánh thót.
Giọng nói không thể nói là quen thuộc, nhưng vừa rồi vừa mới nghe qua, thế nên ấn tượng của Nam Khuê cực kỳ sâu sắc.
Cô dừng chân, vừa mới quay người lại đã nhìn thấy Lâm Tư Vũ đang đứng một bên cười duyên dáng.
“Cô Lâm đang gọi tôi sao?”
“Vội vàng muốn đi rồi sao? tôi mời cô ly cafe?”
“Sao cô Lâm lại chắc chắn như thế, tôi chắc chắn là có thời gian rồi.”
Lâm Tư Vũ cười nói: “Phụ nữ là người hiểu phụ nữ nhất, tôi biết cô nhất định rất tò mò và cảnh giác với tôi.”
“Nếu đã tò mò như vậy, vậy thì có thể nói chuyện với tôi, nói không chừng có thể giải đáp được nghi vấn trong lòng cô.”
Nam Khuê gật đầu: “Được, vậy phải làm phiền cô Lâm rồi.”
Bên cạnh công ty có một quán cafe, sau khi hai người ngồi xuống, phục vụ cầm menu bước qua.
“Cho tôi một ly latte nóng, không thêm đường, cảm ơn!”
“Cho tôi một ly nước ấm là được, cảm ơn!”
Hai người đều không xem menu, trực tiếp gọi luôn.
“Cô Nam Khuê tiết kiệm như vậy? vậy mà chỉ uống một cốc nước ấm?” Lâm Tư Vũ không hiểu nhìn cô.
“Uống cafe sau mười giờ sáng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ buổi tối của tôi.” Nam Khuê nhàn nhạt giải thích mấy câu.
Chuyện về con cô chắc chắn sẽ không nhắc tới một câu.
Bây giờ cô còn chưa biết rõ, người phụ nữ trước mặt đây là địch hay là bạn, thế nên cô sẽ không tuỳ tiện lộ ra lá bài tẩy của mình.
Hơn nữa, cho dù người phụ nữ này thật sự là tình địch, cô cũng sẽ không mang con mình ra làm vốn dằn mặt.
Vậy nên về chuyện mang thai căn bản không cần thiết phải nói với người phụ nữ kia.
Rất nhanh sau đó, cafe đã được bưng lên, mùi thơm xộc vào mũi.
Lâm Tư Vũ nhấp một ngụm, sau đó ngón tay mảnh khảnh tinh tế đặt cốc cafe xuống.
Không cần phải nói, Nam Khuê có thể cảm nhận được khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ từ những cử chỉ của cô ấy.
Cái khí chất và giáo dưỡng này không phải ngày một ngày hai là có thể hình thành lên được mà từ thời gian dài học tập cùng mưa dầm thấm lâu mới có thể đạt được.
Không thể so với Phương Thanh Liên, người phụ nữ trước mặt này chính là một thiên kim tiểu thư chân chính.
Nếu như là khi trước, trong lòng Nam Khuê chắc chắn sẽ không có chút tự tin nào, cũng sẽ rất hoảng sợ.
Nhưng lần này, cô lại rất bình tĩnh.
Cuối cùng không thể chịu được yên tĩnh nữa, Lâm Tư Vũ lên tiếng trước: “Cô Nam không tò mò về thân phận của tôi sao? cũng không tò mò tôi và Kiến Thành có quan hệ gì?”
“Tò mò.” Nam Khuê cũng không màu mè, nói đúng sự thật.
Cô uống một ngụm nước, vào thẳng vấn đề: “Có điều Kiến Thành đã nói với tôi rồi.”
Lâm Tư Vũ cười tự giễu: “Ngược lại là anh ấy nóng lòng không chờ được, đến nửa khắc cũng không đợi được, sợ cô hiểu lầm?”
“Có điều tôi muốn nói không phải cái này, mà là một chuyện khác.”
“Chuyện gì?” trái tim Nam Khuê siết chặt, giác quan thứ 6 của phụ nữ cho cô một dự cảm rất xấu.
“Cô có biết bây giờ Lục gia đang đứng trước nguy hiểm không? Cô có biết tình cảnh hiện giờ của anh ấy không?”
“Nói rõ hơn nữa thì là, tôi quay về trước khi tốt nghiệp, nhưng hôm nay không phải tôi đến tìm anh ấy, mà là anh ấy chỉ động mời tôi đến công ty tham quan.”
Trong lòng Nam Khuê rối tung lên, cô bấm chặt ngón tay.
Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi nói: “Thế nên rốt cuộc thì cô Lâm muốn nói gì?”