Nhưng dù thế nào đi nữa, phía trước cũng trống không.
Kiến Thành của cô, căn bản không có ở đây.
Chỉ là một ảo ảnh thôi.
Chẳng qua là do cô quá nhung nhớ mà thôi.
Quay trở về giường một lần nữa, Nam Khuê tắt đèn, đắp chăn và ép mình đi ngủ.
Nhưng càng như vậy, cô lại càng khó ngủ.
Chẳng biết qua bao lâu, tâm trạng của cô cuối cùng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn không ngủ được.
“Cục cưng à, mẹ xin lỗi, mẹ thật sự không ngủ được, nhưng con phải ngoan ngoãn, phải nghỉ ngơi đúng giờ đấy.”
Vì lo lắng cho đứa bé, nên Nam Khuê sờ bụng dưới, nhẹ nhàng thì thầm.
Đột nhiên, cô cảm giác trong bụng mình hình như có chuyển động nhẹ.
Chẳng lẽ là? Thai nhi đang động ư?
Nghĩ đến khả năng này, Nam Khuê lập tức nín hơi, tinh thần tập trung cao độ, ngay cả hô hấp cũng trở nên thận trọng.
Cô từ từ nhắm hai mắt lại và nghiêm túc cảm nhận.
Bỗng, cô dường như thực sự cảm nhận được điều đó.
Đứa bé tựa như một chú cá nhỏ đang nhẹ nhàng bơi trong bụng mẹ.
Mặc dù còn yếu ớt, nhưng cô thực sự đã cảm nhận được.
Cảm giác này lập tức khiến cô vô cùng hưng phấn.
Cảm nhận thêm một hồi lâu, mãi cho đến khi các cục cưng im lặng, không động đậy nữa, thì Nam Khuê mới ngồi dậy.
Cô lôi sổ ghi chép của mình ra, không thể chờ đợi mà viết ngay.
“Kiến Thành, hôm nay là ngày * tháng *, tâm trạng của em hiện vô cùng phức tạp.
Em rất vui mừng và kích động khi biết nhà họ Lâm đã đầu tư, giúp công ty giải quyết được khủng hoảng, tâm huyết của ông nội cuối cùng cũng được cứu vãn rồi, anh cũng không cần phải phiền não nữa.”
“Nhưng mà, trong lòng em lại rất mất mát.
Bởi vì em biết rằng điều này có nghĩa là anh sẽ kết hôn với một người phụ nữ khác, xin lỗi anh, em đã không còn cơ hội mặc cho anh xem chiếc váy cưới mà anh đặt may cho em nữa rồi.”
“Hôm nay xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, bụng em đột nhiên đau, cứ tưởng đứa bé xảy ra chuyện, em vô cùng lo lắng.
Nhưng đến ban đêm, em lại cảm nhận được thai nhi cử động, anh biết không? Em cảm thấy rất rõ ràng, thật sự rất rõ ràng chúng động đậy trong bụng của em.”
“Sinh mệnh thực sự rất kỳ diệu, đây là lần đầu tiên bảo bảo cử động, em rất vui, còn đặc biệt ghi chép lại nữa.
Bởi vì em sợ thời gian qua lâu, lỡ như một ngày nào đó anh đột nhiên hỏi, em còn có thể trả lời anh.”
“Được rồi, ngủ ngon, chúc anh mơ đẹp, cũng hy vọng em không mất ngủ nữa, có thể sớm chìm vào giấc ngủ.”
Viết xong nhật ký, Nam Khuê nhắm mắt lại, lần này, chưa được bao lâu cô đã ngủ say.
Bởi vì chuyện đập trán Lục Kiến Thành bị thương, Lâm Tư Vũ đã tự trách mình suốt hai ngày nay.
Cũng nghĩ đến việc đi thăm anh.
Thậm chí còn suy đi nghĩ lại mấy phương án.
Nhưng mà, tất cả những điều này đã hoàn toàn bị phá vỡ trong một buổi sáng.
Ngày hôm đó, sau khi ăn sáng xong, ông nội đột nhiên gọi cô vào phòng làm việc với tâm trạng vui vẻ.
Thấy tâm trạng của ông nội rất tốt, Lâm Tư Vũ còn tưởng rằng cách của mình có hiệu quả, dưới sức ép lớn, Lục Kiến Thành đã thỏa hiệp và đồng ý kết hôn với mình.
Thế nhưng, nằm mơ cô ấy cũng không ngờ tới, điều mình nghe thấy lại là một chuyện khác.
Lâm Duy Đống nói xong, Lâm Tư Vũ quả thực trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được nhìn về phía ông.
“Ông nội, ông nói gì cơ? Ông đừng doạ cháu?”
“Phong Hàng là ai? Cháu còn không biết anh ta, bây giờ đâu còn là thời cổ đại nữa, sao có thể ép duyên được chứ? Không thể được, cháu tuyệt đối sẽ không gả cho một người mà cháu còn chưa từng gặp qua.”
“Hơn nữa, cháu đã nói rất rõ ràng rồi, người cháu muốn lấy là Kiến Thành, cháu muốn làm vợ anh ấy, cháu không thèm làm thiếu phu nhân nhà họ Phong gì đấy đâu.”
Sau khi hét lên xong, Lâm Tư Vũ vẫn ở trong bộ dáng mơ hồ.
Cô ấy không hiểu.
Hai ngày trước, ông của cô ấy còn đồng tâm hiệp lực với mình, một lòng một dạ giúp cô ấy gả cho Kiến Thành.
Mới chỉ được hai ngày.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Tại sao ông nội lại đột nhiên thay đổi quyết định?
Hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tên Phong Hàng.
“Ông nội, có phải ông nhầm hay không? Cháu nói lại lần nữa, người cháu muốn lấy là Kiến Thành.”
“Hay là, anh ấy vẫn không đồng ý, ông vì đau lòng cho cháu, cho nên mới giúp cháu chọn những người khác, nhưng mà ông à, cháu không cần, ngoại trừ anh ấy, cháu sẽ không cưới ai cả.”
Lâm Tư Vũ kiên quyết bày tỏ lập trường và ý nghĩ của mình.
Đây cũng là tình huống trong dự liệu của Lâm Duy Đống.
Đứa cháu gái này của ông cái gì cũng tốt, nhưng tính tình lại cố chấp và bướng bỉnh.
Khi đã nhận định một thứ gì đó, thì mười con trâu cũng không thể kéo về được.
Nếu là bình thường, cô ấy dở tính khí của mình như thế, ông sẽ thuận theo.
Thế nhưng lần này thì không được.
Ngày tháng của ông không còn nhiều nữa, ông nhất định phải dùng phần đời còn lại lo liệu tốt cho cô ấy.
Chỉ có như vậy, khi ông đi rồi, cô ấy mới không bị ức hiếp, mới có thể cả đời không lo cơm ăn áo mặc.
Cho nên lần này, ông không thể mềm lòng.
“Tư Vũ, ông nội không nhầm, nhưng Lục Kiến Thành không thích hợp với cháu, cậu ta đã có người mà cậu ta thích, hơn nữa còn đã có con rồi, cháu gả cho cậu ta, thì sẽ là mẹ kế đấy.”
“Trên đời này làm gì có người mẹ kế nào có thể chung sống hoà bình với con riêng của chồng chứ, quan trọng nhất là cậu ta căn bản không yêu cháu, cháu chia rẽ cậu ta với vợ cậu ta, cậu ta hận cháu còn không kịp, làm sao có thể đối xử tốt với cháu được chứ?”
Lâm Duy Đống tận tình khuyên bảo.
Tuy nhiên, Lâm Tư Vũ lúc này chẳng nghe lọt chữ nào.
“Ông à, cháu biết ông là vì tốt cho cháu, là vì thương cháu.”
“Thế nhưng, cháu đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù anh ấy không thích cháu cũng không sao, khi đó chẳng phải ông và bà cũng kết hôn trước rồi mới có tình cảm sao? Chỉ cần qua một thời gian dài, cháu tin anh ấy nhất định sẽ yêu cháu.”
“Tư Vũ à, cháu muốn ông phải nói thế nào đây? Ông và bà cháu là sau khi cưới thì cả hai đều có cảm tình, nhưng Lục Kiến Thành đã sớm có người trong lòng, còn có con nữa, cậu ta sẽ không yêu cháu đâu.”
“Không.” Lâm Tư Vũ lắc đầu nguầy nguậy: “Sẽ không đâu, ông à, cháu tin anh ấy, cháu cũng tin vào sự lựa chọn của mình, cháu gả cho anh ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Ông ơi, cháu cầu xin ông, ông thành toàn cho cháu đi, rõ ràng trước đó ông đã đồng ý, sao mới qua hai ngày ông đã đổi ý rồi?”
Nói một hồi, Lâm Tư Vũ bắt đầu rơi nước mắt.
Trước đây, chỉ cần cô ấy khóc, ông nội nhất định sẽ mềm lòng.
Cô ấy tin lần này cũng không ngoại lệ, ông nội nhất định sẽ đồng ý với cô ấy.
Tuy nhiên, lần này, Lâm Tư Vũ đã lầm.
Một phút, năm phút.
Mười phút ròng rã trôi qua, ông nội vẫn không nói lời nào.
Thực ra, trong lòng của Lâm Duy Đống làm sao không đau khổ.
Sau khi con trai và con dâu ra đi, ông ấy chỉ còn đứa cháu gái bảo bối này, bình thường đều là “Nâng trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan”.
Nếu ông còn ở đây, mọi chuyện đều tốt rồi, ông sẽ nuông chiều và bảo vệ cô ấy.
Tuy nhiên, con người đều sẽ chết, ông không thể ở bên cô ấy mãi được.
Vì vậy, ông nhất định phải nhẫn tâm, mở sẵn con đường sau này cho cô ấy.
“Tư Vũ, đừng nói nữa, lần này ý của ông đã quyết, cháu gả cho Lục Kiến Thành sẽ không hạnh phúc, nhất định phải gả cho Phong Hàng.”
“Không, ông nội.” Lâm Tư Vũ khóc như mưa, nhìn Lâm Duy Đống bằng ánh mắt tuyệt vọng: “Ông ơi, rốt cuộc ông làm sao vậy? Bình thường ông thương cháu nhất mà! Sao ông lại muốn ép buộc cháu?”
Bỗng nhiên, Lâm Tư Vũ nghĩ đến điều gì đó.
Gần như là ngay lập tức, cô ấy phản ứng lại.
“Cháu biết rồi, là Lục Kiến Thành đúng không? Là anh ấy cho ông chủ ý, là anh ấy bảo ông gả cháu cho Phong Hàng, có đúng không?”
Vừa dứt lời, Lâm Tư Vũ lao ra ngoài tựa như một cơn gió.