“Tư Vũ, quay lại.”
“Mau quay lại, đừng làm bậy.”
Lâm Duy Đống đuổi theo sau lớn tiếng gọi.
Nhưng mà, ông làm sao có thể đuổi kịp Lâm Tư Vũ được.
Không đến một phút, Lâm Tư Vũ đã lên xe, nhấn cần ga và lái xe đi một cách điên cuồng.
Cô ấy lái chiếc xe thể thao một mạch thẳng đến tập đoàn Lục thị.
Đến bãi đỗ xe, cô ấy đi giày cao gót, đi vào thang máy, trực tiếp lên tầng cao nhất.
Cửa thang máy vừa mở, nhìn thấy cô ấy, Lâm Tiêu lập tức tươi cười nghênh đón: “Cô Lâm, sao hôm nay cô lại có thời gian đến đây vậy?”
“Lục Kiến Thành đang ở đâu? Tôi tìm anh ấyấy.” Lâm Tư Vũ trực tiếp hỏi.
“Tổng giám đốc Lục hiện tại đang họp, cô có chuyện gì có thể nói với tôi, đều như nhau.” Lâm Tiêu nói.
“Cậu?” Lâm Tư Vũ khinh thường nhìn cậu: “Cậu có thể làm chủ giúp anh ấy không?”
“Vậy hay là cô Lâm ngồi đợi một chút, chờ tổng giám đốc Lục họp xong, tôi sẽ nói cho anh ấy biết.”
Lâm Tư Vũ khó chịu nhíu mày lại.
Hiển nhiên, ngay cả một phút cô ấy cũng đợi không được.
“Không được, bây giờ tôi phải gặp anh ấy ngay.”
Dứt lời, cô đẩy Lâm Tiêu ra, đi thẳng đến phòng làm việc của Lục Kiến Thành.
“Cô Lâm, văn phòng của Lục tổng thật sự không thể…”
Nhưng mà, Lâm Tiêu còn chưa dứt lời, Lâm Tư Vũ đã đẩy cửa phòng làm việc đi vào.
Nhìn quanh một vòng, khi phát hiện trong phòng làm việc trống không, không có gì cả, Lâm Tư Vũ vẫn không mất hy vọng.
“Lục Kiến Thành, có phải anh đang trốn không, anh ra ngoài cho tôi không?”
Nâng cao giọng nói, Lâm Tư Vũ lớn tiếng hét.
Thế nhưng, thứ trả lời cô ấy ngoài sự im lặng thì vẫn là im lặng.
Lúc này, Lâm Tiêu đi tới: “Cô Lâm, bây giờ cô tin rồi chứ, tổng giám đốc Lục thật sự không ở trong phòng làm việc.”
Hung hăng liếc về phía anh, Lâm Tư Vũ đưa tay túm lấy cà vạt của anh, uy hiếp nói: “Bớt nói nhảm đi, anh ấy đang ở đâu? Mau đưa tôi qua đó, tôi phải gặp anh ấy ngay bây giờ.”
“Cô Lâm, tôi cũng không biết tổng giám đốc Lục họp ở đâu, cô đợi một chút, chờ tổng giám đốc Lục họp xong, tự khắc sẽ gặp cô.” Lâm Tiêu đau đớn trả lời.
Thế nhưng, Lâm Tư Vũ căn bản không tin lời cậu nói.
Buông cậu ấy ra, Lâm Tư Vũ cao ngạo đi ra khỏi phòng làm việc với đôi giày cao gót.
Sau đó, cô ấy giống như điên, gần như đẩy cửa từ phòng này đến phòng khác.
Chỉ cần phòng nào đóng cửa, bất kể là làm gì, cô ấy đều trực tiếp đẩy ra.
Lâm Tiêu đi theo phía sau nhìn đến run sợ, nhưng cũng không dám thật sự đưa cô ấy đánh ra ngoài, chỉ có thể đi theo phía sau liều mạng khuyên nhủ: “Cô Lâm, tổng giám đốc Lục thật sự không ở tầng này.”
Lâm Tư Vũ vừa nghe thấy vậy, lập tức dừng bước.
Sau đó xoay người, hai tay vòng trước ngực nhìn Lâm Tiêu: “Được thôi, cảm ơn cậu, vậy tôi sẽ đi tới tầng tiếp theo để tìm, dù sao không tìm được anh ấy thì tôi sẽ không từ bỏ.”
Lâm Tiêu lập tức hối hận, hận không thể đánh chết mình, từ khi nào cậu lại ngu ngốc như vậy.
Mắt thấy Lâm Tư Vũ đã lao về phía thang máy, Lâm Tiêu chỉ có thể điên cuồng xông tới ngăn cản cô ấy.
Đồng thời nói: “Cô Lâm, cô thắng rồi, bây giờ tôi sẽ đi tìm tổng giám đốc Lục, cô ở phòng làm việc đợi một lát.”
Nghe được lời cậu nói, Lâm Tư Vũ cuối cùng cũng hài lòng.
Gật đầu, cô xoay người trở về.
Lâm Tiêu thì cất bước nặng nề đi tới phòng họp.
Gõ cửa, cậu cúi xuống bên tai Lục Kiến Thành nói: “Tổng giám đốc Lục, cô Lâm tới rồi, đúng như anh dự đoán, ầm ĩ nhất định phải gặp anh.”
Lục Kiến Thành nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Được, buổi sáng thảo luận cũng tàm tạm rồi, mọi người tan họp, hai giờ chiều chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, anh cầm tài liệu dẫn đầu ra khỏi phòng họp.
Trong phòng làm việc.
Khi nhìn thấy Lục Kiến Thành, Lâm Tư Vũ lập tức giương nanh múa vuốt chạy tới.
Bởi vì tức giận, cô ấy không thể làm chủ được bản thân nữa, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh còn có chút tự mãn của Lục Kiến Thành, cô càng trở nên tức giận hơn.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Lục Kiến Thành, là anh, là anh nói với ông nội đề nghị gả tôi cho Phong Hàng có đúng không?”
“Sao lại chắc chắn như vậy?”
So với dáng vẻ nổi giận của Lâm Tư Vũ, Lục Kiến Thành bình tĩnh hơn nhiều.
“Ngoài anh ra, còn có thể là ai? Anh không muốn lấy tôi, thế nên mới đá tôi qua lại như một quả bóng cho người đàn ông khác, một khi tôi được gả đi, anh sẽ được giải thoát, đúng không?”
“Tư Vũ…..” Hiếm khi thấy Lục Kiến Thành gọi tên cô một cách nghiêm túc như vậy: “Nếu cô đã biết rõ việc tôi không muốn cưới cô, vậy còn cố chấp làm gì?”
“Tôi đã nói rất rõ với cô rồi, ngoại trừ Nam Khuê, tôi sẽ không cưới bất kì người phụ nữ nào khác.”
Lâm Tư Vũ đứng trân trân tại chỗ, đột nhiên, nước mắt từ từ chảy xuống.
Càng khóc, cô ấy càng cảm thấy đau.
Đến cuối cùng cũng không thể dừng lại được.
Cô khóc đến nỗi hai bờ vai run lên: “Tôi có gì không tốt, tại sao anh lại nhất quyết không thích tôi chứ?”
“Tư Vũ, trong tình yêu trước nay không phải là ai tốt hơn ai, cô đối với tôi, có lẽ căn bản không phải là yêu, mà chỉ là sự chấp niệm và không chịu thua khi còn trẻ mà thôi.”
“Mấy năm nay, Lâm lão gia cái gì cũng chiều theo cô, cô đã quen với việc nhận được.
Mà sự từ chối đột ngột của tôi đã kích thích tham vọng chiến thắng của cô, cho nên cô mới muốn gả cho tôi.
Nhưng thực ra, cô chỉ là vì muốn thắng, căn bản không phải là vì yêu.”
“Không.” Lâm Tư Vũ rơi lệ, điên cuồng lắc đầu: “Không phải, Kiến Thành, tôi không phải vì muốn thắng, tôi thật sự muốn gả cho anh, sống cả đời với anh.
Cho dù…”
Cô ấy run rẩy nói tiếp: “Cho dù Nam Khuê mang thai con của anh, để tôi làm mẹ kế, tôi cũng không để tâm, nhưng tại sao anh lại không thể cho tôi một cơ hội chứ?”
“Xin lỗi.” Lục Kiến Thành kiên định nhìn cô: “Bất kể là qua bao lâu, cũng bất kể tôi phải đối mặt với điều gì, đáp án của tôi vẫn sẽ như vậy, tôi và cô tuyệt đối không thể.”
Lâm Tư Vũ ngơ ngác nhìn anh, trong lòng cô ấy cực kỳ khó chịu.
Cô quay lại, vừa khóc vừa lau nước mắt.
Không nhớ qua bao lâu sau, cô lại nhìn Lục Kiến Thành: “Được, tôi từ bỏ.”
“Tôi sẽ không ép buộc anh nữa, tôi cũng không yêu cầu gả cho anh nữa, nhưng không phải tôi thua Nam Khuê, cho dù là thân thế, dung mạo hay vóc dáng, tôi đều cảm thấy mình ưu tú hơn cô ấy, tôi chỉ thua bởi sự lạnh lùng và kiên quyết của anh mà thôi.”
“Nhưng mà, cho dù anh không muốn cưới tôi, anh cũng không thể ném tôi cho người đàn ông khác được, cái người tên Phong Hàng kia tôi còn chưa từng gặp qua, tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh ta.”
Nói xong, Lâm Tư Vũ không còn dũng khí đối mặt với anh nữa.
Cô ấy đẩy cửa ra và chạy ra ngoài.
Lúc này, Lâm Tiêu đi vào: “Tổng giám đốc Lục, về tung tích thiếu phu nhân, chúng tôi vẫn đang không ngừng tìm kiếm, nhưng tình hình…”
“Nói tiếp đi.”
“Tình hình rất không tốt, gần như là không có tin tức.” Lâm Tiêu nặng nề nói.
Thông tin nhận dạng, thông tin thẻ ngân hàng và thậm chí cả tin nhắn điện thoại, tất cả đều không có gì.
Ngay cả nhật ký thanh toán trực tuyến cũng không có.
Xem ra, thiếu phu nhân thật sự chuẩn bị rất đầy đủ, nếu không cũng sẽ không không để lại bất kỳ manh mối nào.
Nhíu nhíu mày, Lục Kiến Thành cực kỳ mệt mỏi nói: “Ra ngoài đi, tôi muốn được yên tĩnh.”
Nhắm mắt lại, trong đầu anh hiện lên toàn là gương mặt tươi tắn và nụ cười vui vẻ của Nam Khuê.
Giọt nước mắt của cô, nụ cười của cô, khi cô làm nũng, sự đáng yêu của cô.
Giờ phút này, mọi thứ đều điên cuồng xoay vòng trong tâm trí anh.
“Khuê Khuê, rốt cuộc em đang ở đâu?”