Anh chưa từng có khắc nào lại bất lực như vậy.
Ngoại trừ tìm kiếm, ngoại trừ chờ đợi.
Anh chẳng còn cách gì khác.
Vốn tưởng rằng, chỉ cần cứ tăng ca, luôn nhốt mình trong công việc, anh sẽ có thể không nhớ đến cô nhiều như vậy nữa.
Thế nhưng, khi ban đêm về đến nhà.
Nằm trên chiếc giường hai người từng ngủ chung, tất cả ký ức đều ùa về như thủy triều.
Trong phòng, dường như khắp nơi đều là bóng dáng của cô.
Trong phòng tắm, khăn tắm của cô vẫn còn ở đó;
Trong tủ quần áo, quần áo của cô vẫn được treo gọn gàng;
Ngay cả trên giường, hơi thở của cô vẫn còn đang quẩn quanh.
Tất cả mọi thứ thuộc về cô, đều không hề thay đổi.
Chỉ có cô là không còn ở đây nữa.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành vừa xuống lầu, điện thoại liền reo lên.
Bên kia lập tức truyền đến thanh âm cung kính lễ phép: “Xin chào anh Lục, váy cưới anh đặt đã đến rồi, bây giờ chúng tôi đưa tới cho anh luôn sao ạ?”
Váy cưới!
Phải, thời gian trôi qua thật nhanh.
Thấm thoát, váy cưới của cô đã được làm xong.
Vốn dĩ, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, chờ mong nhất của anh.
Nhưng bây giờ, anh lại không có bất kỳ cảm giác chờ mong nào.
“Ừm, đưa tới đi.
” Lục Kiến Thành nhàn nhạt nói.
“Vâng, anh Lục, vậy chúng tôi xác nhận địa chỉ với anh một chút:……”
“Ừm, đúng địa chỉ rồi.
”
“Vâng, vậy trong vòng một giờ sẽ đưa đến cho anh Lục.
”
Nửa tiếng đồng hồ, khi một hộp bên ngoài được đóng gói tinh xảo đưa đến nhà họ Lục, Lục Kiến Thành nhìn rất lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy cầm kéo tới.
Lần này, anh đã không để cho bất cứ ai giúp.
Toàn bộ hộp được đóng gói rất chắc chắn, gần như là ba lớp bên trong và ba lớp bên ngoài.
Nhưng mà, tất cả đều là anh tự tay tháo ra.
Cuối cùng, khi chiếc váy cưới hiện ra trước mắt, Lục Kiến Thành hoàn toàn bị rung động.
Anh nhìn chiếc váy cưới, trước mặt đã hiện ra cảnh tượng Nam Khuê mặc váy cưới mỉm cười, từng bước từng bước đi về phía anh.
Thậm chí, anh còn dang rộng vòng tay để ôm cô.
“Khuê Khuê, em thật đẹp!”
Anh nhẹ giọng nỉ non, dùng sức ôm chặt hai tay.
Thế nhưng, khi chẳng ôm được gì.
Khi tất cả trước mắt đều hóa thành bong bóng, hóa thành tro tàn, anh lại lần nữa đỏ mắt.
“Khuê Khuê, chiếc váy cưới anh đặt cho em đã về rồi, nó rất đẹp.
”
“Chờ khi nào em mặc nó lên chắc chắn sẽ còn đẹp hơn!”
“Tuy rằng không biết em đang ở đâu, nhưng mà, anh sẽ chờ, đợi đến khi em mặc chiếc váy cưới này.
”
Lúc rời đi, cuối cùng Lục Kiến Thành vẫn lưu luyến không rời.
Anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Sau đó đăng lên vòng bạn bè, kèm theo một đoạn văn: “Váy cưới rất đẹp, nếu em mặc lên, chắc chắn sẽ càng đẹp hơn!”
Anh không trực tiếp gửi cho Nam Khuê, mà đăng lên vòng bạn bè.
Bởi vì anh biết, cho dù anh gửi cho cô, cô cũng sẽ không trả lời.
Vì vậy, anh đã chọn cách này để gửi chiếc váy cưới cho cô xem.
Cũng là để nói với mọi người rằng anh đang chờ cô.
Khi Nam Khuê nhìn thấy bài đăng này trên vòng bạn bè, là vào buổi trưa.
Lúc đó cô vừa mới tan ca chiều, khi lướt đến tin này, cô suýt chút nữa tưởng mình đọc nhầm.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Thế nhưng, tuy đã làm mới nhiều lần.
Tin này vẫn còn trong vòng bạn bè của cô.
Lúc này cô mới biết, cô không nhìn lầm, cũng không có hoa mắt.
Nhìn thấy ảnh chiếc váy cưới, cô ấn mở ra, hai ngón tay cẩn thận phóng to, rồi lại phóng to.
Mãi cho đến khi không thể phóng to được thêm nữa, cô mới nhẹ nhàng di chuyển, xem từng chút từng chút một.
Rõ ràng chỉ là một bức ảnh, nhưng Nam Khuê lại nhìn cả tiếng đồng hồ.
Cô nhìn rất chậm rất chậm, vì sợ bỏ lỡ bất kỳ chỗ nào.
Trong đôi mắt, càng tràn đầy sự luyến tiếc.
Váy cưới rất đẹp, tay nghề thực sự đặc biệt tinh tế.
Ngay cả những viên kim cương được nạm trên đó cũng rất chói mắt.
Không chỉ vậy, còn là phong cách mà cô yêu thích.
Không thể không nói, chiếc váy cưới này, thực sự đẹp!
Nhìn một hồi, nước mắt Nam Khuê liền rơi lên trên đó.
Khoảnh khắc đó, cô thậm chí còn tưởng rằng nước mắt của mình rơi trên váy cưới, cho nên, cô vội vàng đưa tay hoảng loạn lau đi, sợ làm ướt váy cưới.
Tuy nhiên, khi toàn bộ màn hình điện thoại đều được cô lau sạch sẽ, gần như không tì vết, Nam Khuê mới chợt tỉnh ngộ.
Những gì cô nhìn thấy chỉ là một bức hình mà thôi.
Không phải là một chiếc váy cưới thật.
Nhưng cô lại dễ dàng thất thần.
Chiếc váy cưới đẹp và đắt tiền như vậy, chắc chắn là chuẩn bị cho Lâm Tư Vũ nhỉ.
Thời gian trôi thật nhanh.
Hóa ra bọn họ đã sắp kết hôn rồi.
Chàng trai trong trí nhớ của cô, người đàn ông cô yêu, chung quy vẫn cưới một cô gái khác.
Mặc dù đã chuẩn bị tốt tư tưởng, cũng đã sớm tự khuyên nhủ mình, không được buồn, không được đau lòng.
Nhưng trong lòng, vẫn nhịn không được mà đau lòng.
“Nam Khuê, mày có gì mà phải giả vờ, đây là lựa chọn của mày mà!”
“Hơn nữa, đây không phải là kết quả mà mày đã dự liệu được khi rời đi sao?”
Ngửa đầu lên, cô không cho phép mình khóc.
Nếu là kết hôn, cô nên chúc phúc có phải không?
Đúng vậy, cô nên chúc phúc.
“Kiến Thành, xin hãy tha thứ cho em vì không thể tham dự hôn lễ của anh, em cũng không nhìn thấy bộ dáng đẹp trai khi anh mặc âu phục được nữa, nhưng mà, em muốn anh hạnh phúc.
”
“Chỉ có anh hạnh phúc, mới không uổng công em rời đi.
”
“Từ nay về sau, em và con sẽ thầm nhớ anh trong lòng.
”
Tốt rồi, cô đã làm được, cô đã không khóc.
Thế nhưng, ngay sau đó, một bàn tay đột nhiên vươn ra trước mắt.
Trên bàn tay đó có một tờ khăn giấy gấp gọn: “Mặc dù không biết cô đã gặp phải chuyện gì, muốn khóc thì khóc đi! Khóc rồi sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
”
Nam Khuê ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Nói lạ, là bởi vì cô không quen anh ấy.
Nói quen, là vì cô có chút ấn tượng, dù sao hai người cũng làm cùng một bệnh viện, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp.
Nơi hiện giờ cô làm việc là một bệnh viện trong thị trấn.
Diện tích không lớn, cho nên bác sĩ cũng không nhiều.
Chỉ có điều bởi vì cô mới đến, vì vậy vẫn còn nhiều người chưa biết.
“Cảm ơn anh!”
Nam Khuê nhận lấy, sau đó nắm chặt khăn giấy trong lòng bàn tay.
Cô đã nói là sẽ không khóc.
Vậy thì tuyệt đối sẽ không khóc.
“Cô là bác sĩ mới đến đúng không, tôi tên là Lý Thịnh, rất vui được gặp cô.
”
“Tôi tên là Nam Khuê.
”
“Bác sĩ Nam hình như không phải người bản địa, tôi là người bản địa, rất quen thuộc với nơi này, bác sĩ Nam mới đến, nếu có chỗ nào không biết đều có thể hỏi tôi, tôi rất vui khi giải đáp cho cô.
”
“Cảm ơn anh, hết giờ nghỉ trưa rồi, tôi phải trở lại làm việc đây.
”
Thế nhưng, khi Nam Khuê vừa đi tới cửa phòng khoa, liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
“Trời ạ, các cậu đoán xem tôi vừa nhìn thấy gì, bác sĩ Lý chủ động đi tìm bác sĩ mới tới kia của chúng ta nói chuyện.
”
“Thật sao?” Tuyệt vời.
Nhưng mà Ngọc Nhi đã theo đuổi bác sĩ Lý lâu như vậy mà còn chưa theo đuổi được, nếu để cô ấy biết bác sĩ Lý chủ động tìm cô gái mới vào làm của chúng ta, vậy cô ấy chắc chắn sẽ rất đau lòng.
”
“Haiiz, ai bảo thiếp có tình nhưng chàng không có ý cơ chứ! Hơn nữa cô gái mới tới quả thực là rất xinh đẹp, cậu xem mày rậm mắt to, làn da mềm mại đến mức có thể búng ra nước, với dáng vẻ động lòng người đó, nếu tôi là bác sĩ Lý, tôi cũng sẽ thích.
”
Trong khi bọn họ đang thảo luận sôi nổi.
Đột nhiên, Nam Khuê đưa tay, không chút do dự đẩy cửa ra, sau đó nhìn mọi người và nói.