Giọng nói của Nam Khuê run rẩy, còn chưa nói xong, nước mắt của cô đã rơi xuống dữ dội.
Toàn bộ cơ thể chìm trong cảm giác vô cùng đau khổ.
Lúc Kiến Thành lập tức giải thích: “Không phải đâu, Khuê Khuê, con vẫn ổn, chúng nó không sao cả.”
“Trách anh ăn nói vụng về, nói bậy làm em hiểu lầm rồi.”
“Thật không?” Nam Khuê vẫn có chút không tin: “Anh không gạt em chứ? Hai đứa thật sự không sao à?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, sau đó nhẹ nhàng đặt lên bụng của cô.
Đồng thời mở miệng, nói: “Không tin thì tự em kiểm tra đi, bụng vẫn nhô lên đây này, hai đứa ở trong đó rất khỏe, thật sự không sao hết.”
Lúc này Nam Khuê mới hít sâu một hơi, thả lỏng tâm trạng.
Ngay lúc này, phòng bệnh vang lên tiếng gõ cửa.
Lục Kiến Thành đi ra ngoài, đưa mắt nhìn thì thấy Lâm Tư Vũ.
Ngay lập tức, vẻ mặt của anh trở nên vô cùng khó coi, giọng nói vô cùng lạnh lùng, hệt như băng vậy: “Đi đi, chỗ này của chúng tôi không chào đón cô.”
“Kiến Thành, anh hãy tin em, em không có ác ý, em chỉ muốn đến thăm cô ấy thôi, nếu cô ấy không sao, em bảo đảm sẽ đi ngay lập tức.” Lâm Tư Vũ nói chuyện hệt như đang cầu xin.
Nhưng thái độ của Lục Kiến Thành vẫn kiên định: “Đi ngay đi, tôi không muốn bảo người khiêng cô ra ngoài đâu.”
Đúng lúc này, giọng nói của Nam Khuê từ bên trong truyền ra: “Kiến Thành, là cô Lâm đúng không?”
“Là tôi.” Lâm Tư Vũ đứng ngoài cửa lớn giọng trả lời.
“Để cô ấy vào đi.” Nam Khuê nói.
Lúc này, Lục Kiến Thành chỉ có thể để Lâm Tư Vũ vào trong.
Vừa nhìn thấy Nam Khuê, nhìn thấy cái bụng đang nhô lên của cô, cuối cùng Lâm Tư Vũ cũng kích động mà rơi lệ.
“Cảm ơn cô, Nam Khuê, cảm ơn vì cô đã không sao.”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ đi sau khi gặp được cô, thế nên tôi sẽ giữ lời hứa của mình.”
Dứt lời, Lâm Tư Vũ đi ra ngoài cửa.
“Đợi chút.” Bỗng nhiên, Nam Khuê cất tiếng gọi cô ấy lại.
Đồng thời cô nhìn Lục Kiến Thành, dùng giọng nói mềm mại và nhẹ nhàng để giải thích: “Kiến Thành, em biết là có thể anh đã hiểu lầm rồi, thật ra hôm đó em bị ngã không hề liên quan gì đến cô Lâm.”
“Cô ấy không có đẩy em, cũng không có hại em, đó thật sự chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”
“Cô nói gì?” Lâm Tư Vũ mở to miệng ra, còn mở to cả hai mắt, thật sự không dám tin mà đưa mắt nhìn Nam Khuê.
Nếu không phải chính tai cô ấy nghe thấy, cô ấy thật sự không thể nào tin vào những gì mình đã nghe được.
Nam Khuê vậy mà lại giúp cô ấy rửa sạch nghi ngờ.
Nhưng mà, sao lại như thế chứ?
Chỉ cần cô cứ khư khư chắc chắn rằng cô ấy đẩy cô xuống, như thế thì cả đời này, Kiến Thành sẽ hận cô ấy thấu xương.
Rõ ràng cô có thể ung dung và thản nhiên giải quyết triệt để người tình địch này, tại sao còn muốn giúp cô ấy chứng minh trong sạch chứ?
Nhìn thấy Lâm Tư Vũ ngây người ra, Nam Khuê nói tiếp: “Cô không cần bất ngờ, cũng không cần phải cảm ơn tôi, tôi chỉ nói những chuyện mà mình nên nói thôi.”
“Tôi đã từng nếm trải mùi vị bị người khác hiểu lầm rồi, thế nên tôi không muốn để hiểu lầm xảy ra tiếp nữa.”
“Hơn nữa…”
Nam Khuê vẫn còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lâm Tư Vũ nhào đến ôm lấy cô.
Sau đó khóc lớn.
“Hu hu, Nam Khuê, cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô sẽ giúp tôi chứng minh trong sạch, mấy năm nay, tôi vẫn luôn buông thả, trong mắt mọi người, tôi là một đại tiểu thư vừa sống buông thả vừa thích gây chuyện.
Ngoại trừ ông nội ra thì chưa từng có ai bao dung tôi cả.”
“Bọn họ chỉ luôn chỉ trích tôi mà thôi, cảm ơn cô, ngoài ông nội ra, cô là người đầu tiên bao dung tôi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê đưa cho Lâm Tư Vũ một tờ khăn giấy.
Đồng thời nói: “Tôi không có vĩ đại như cô nói đâu, tôi chỉ không thể làm chuyện trái với lương tâm mình mà thôi.”
“Huống chi…” Cô khẽ sờ bụng, vẻ mặt đầy dịu dàng: “Kể từ khi có con, tôi càng phải trở thành một tấm gương tốt cho chúng nó.”
“Hơn nữa, Kiến Thành đã nói cho tôi nghe về chuyện của cô rồi.
Tôi thừa nhận, lúc tôi bị ép phải rời xa nơi này, tôi đã từng trách cô vô số lần, cũng đã từng hận cô.
Nhưng khi tôi trở về bên cạnh Kiến Thành, cảm giác của tôi dành cho cô ngoài cảm ơn ra thì vẫn chỉ là cảm ơn mà thôi.”
“Tôi biết, thật ra cô là một người con hiếu thảo, nếu không cô sẽ không vì ông nội mà lựa chọn gả cho Phong Hàng.
Trong lòng tôi, cô là một cô đại tiểu thư bốc đồng, nhưng chắc chắn không phải là một người xấu.”
“Cô biết không? Thật ra, trong khoảnh khắc khi tôi ngã xuống đó, tôi đã nhìn thấy cô vươn tay ra, tôi biết cô đang muốn cố gắng kéo lấy tôi, nhưng cô lại đưa tay ra chậm một chút.”
“Thế nên, Tư Vũ à, chúng ta chính thức giảng hòa đi.
Nếu cô đồng ý thì sau này chúng tôi sẽ là người nhà của cô, được không?”
Lâm Tư Vũ liều mạng gật đầu: “Được.”
Sau đó cô ấy xoay người lại, nhìn Lục Kiến Thành, cung kính mà cúi đầu xuống.
Sau khi ngẩng đầu lên lại, cô ấy vừa khóc vừa gọi một tiếng: “Anh trai.”
“Anh trai, sau này, em có thể gọi anh như thế được không?”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu.
Lâm Tư Vũ vừa cười, vừa lau nước mắt.
Kể từ giờ phút này, kể từ khi cô ấy bắt đầu gọi tiếng “anh trai” này, cô ấy đã biết được bản thân đã từ bỏ thứ gì, nhưng cũng nhận ra mình đã nhận lại được gì.
Đám cưới của Lâm Tư Vũ và Phong Hàng được tổ chức vào một tuần sau.
Hôn lễ vô cùng long trọng.
Hội trường được trang trí vô cùng xa hoa.
Bên ngoài cánh cửa nặng nề, Lâm Tư Vũ mặc áo cưới đang khoác tay Lâm Duy Đống đang mặc âu phục, chuẩn bị bước lên thảm đỏ.
Nhưng mà, đúng lúc này, Lâm Tư Vũ đột nhiên nhìn về phía Lâm Duy Đống: “Ông nội, cháu muốn ông và anh trai cùng đưa cháu vào lễ đường, có được không?”
“Anh trai?” Lâm Duy Đống ngờ vực.
Lâm Tư Vũ cười nói: “Cháu đã nhận dì Vân Thư làm mẹ nuôi rồi, vậy ông nói xem ai là anh trai của cháu?”
Lâm Duy Đống nghe thấy thế, vội vàng kích động mà gật đầu: “Được, được, được, tốt quá rồi!”
Như thế thì tâm nguyện cuối cùng của ông ấy cũng đã được hoàn thành rồi.
Sau lễ cưới ngày hôm nay, cho dù ông ấy có chết thì cũng không còn gì tiếc nuối nữa.
Trong hội trường, Nam Khuê nhìn thấy Lục Kiến Thành vẫn còn chậm trễ chưa đến, thế nên sốt ruột gọi cho anh.
Nhưng Nam Khuê không gọi được, lúc đang định đứng dậy tìm anh.
Bỗng nhiên, khúc nhạc kết hôn vang lên.
Ngay sau đó, cánh cửa nặng trịch đó được mở ra.
Lâm Tư Vũ khoác tay Lâm Duy Đống và Lục Kiến Thành, từ từ đi theo thảm đỏ, tiến về phía chú rể đang đứng đằng kia.
Nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức khóe mắt của Nam Khuê rưng rưng.
Bởi vì cô biết, chuyện này có ý nghĩa gì.
Lâm Tư Vũ dám dùng hình thức này để khoác tay Kiến Thành trong hôn lễ, đã nói lên một chuyện rằng, cô ấy đã thật sự đã từ bỏ.
Đồng thời, cô ấy cũng cắt hết mọi con đường, sẽ không chừa cho mình chút suy nghĩ nào nữa.
Lúc này, một người nhân viên đi đến chỗ Nam Khuê, tự tay đưa cho Nam Khuê một phong thư.
Trên phong thư có mấy chữ được viết to và rõ ràng: “Chị dâu thân mến!”
Nam Khuê mở ra, bên trên có viết mấy dòng chữ thanh tú: “Chị dâu, hãy cho phép em gọi chị như thế, từ hôm nay trở đi, chị và anh trai chính là người thân của em, người nhà của em.”
“Cảnh tượng này, là món quà cảm ơn lớn nhất mà em dành cho chị.
Em hy vọng chị và anh trai có thể luôn hạnh phúc, sống đến bạc đầu.”
Lúc ngẩng đầu lên lại, Nam Khuê nhìn thấy Lâm Tư Vũ đang rưng rưng nước mắt.
Cô biết, cô đại tiểu thư bốc đồng của nhà họ Lâm đã lớn rồi, cũng đã trưởng thành rồi.
Hơn nữa cũng buông bỏ mọi chuyện rồi!
“Tư Vũ, cảm ơn em!”
Buổi lễ kết hôn diễn ra rất thuận lợi,sau khi nghi thức kết thúc là đến phần mời rượu.
Lâm Tư Vũ vẫn mỉm cười một cách hào phóng, rực rỡ và dịu dàng.
Mãi đến khi có một tiếng hét lên truyền đến từ đằng sau: “Không ổn rồi, mau lên, Lâm lão gia ngất rồi!”