“Em không tin cũng hết cách, những gì anh nói đều là sự thật.”
Nam Khuê vẫn kiên quyết lắc đầu: “Cho dù anh nói gì, em cũng không tin đâu.”
“Phương Thanh Liên, cúp máy, cúp máy đi, tôi không muốn nghe thêm nữa.” Nam Khuê sụp đổ gào lên.
Tuy rằng biết Kiến Thành là vì cứu cô, cứu các con, nên mới nhẫn tâm nói ra những lời này.
Nhưng trái tim cô, vẫn là đau đến không thở được.
Còn Phương Thanh Liên, càng nhìn cô đau khổ, cô ta càng vui vẻ.
Làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội nghìn năm có một này được.
“Nam Khuê, đau không? Đau là phải thôi.”
“Tôi đã nói rồi, bao nhiêu nỗi đau tôi phải trải qua, tôi sẽ cho cô nếm đủ.”
Bên này, Lục Kiến Thành siết chặt hai tay.
Nhìn thấy Nam Khuê đau đớn như vậy, trái tim của anh cũng đau đến không thở được.
Nhưng trên mặt, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, nhất quyết không để lộ chút biểu cảm nào.
Trong lòng, sự tức giận giống như biển lửa, điên cuồng thiêu đốt trái tim anh.
Khuê Khuê của anh đau, anh cũng đau.
Thế nhưng, Phương Thanh Liên, người phụ nữ điên này đã mất hết lý trí, anh hiện tại chỉ có thể thuận theo cô ta.
Nếu không, anh không dám tưởng tượng, khi cô ta điên lên sẽ làm ra những chuyện gì chứ?
Trong lòng anh biết rất rõ, nếu như các con có chuyện gì, Khuê Khuê tuyệt đối sẽ không một mình ở lại thế giới này.
Cho nên, anh nhất định phải lấy lùi làm tiến.
Chỉ khi đáp ứng điều kiện của cô ta, để cô ta buông lỏng cảnh giác, anh mới có thể âm thầm kéo dài thời gian để tìm Khuê Khuê.
“Khuê Khuê, anh xin lỗi, vì đã làm em đau.”
“Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, anh nhất định sẽ đích thân giải thích rõ ràng với em, đến lúc đó em muốn đánh anh, mắng anh, muốn làm gì anh cũng được.
“Hiện tại, anh chỉ muốn em và con được bình an.”
Ngàn vạn lời muốn nói, Lục Kiến Thành chỉ có thể giữ trong lòng, cố gắng đè nén lại.
Hơn nữa, để thuyết phục Phương Thanh Liên, anh còn nói ra một câu tàn nhẫn hơn: “Khuê Khuê, đừng ngây thơ nữa, em nghĩ tôi thật lòng yêu em sao?”
“Cưới nhau hai năm, hai năm ngày đêm bên nhau, tôi còn không yêu em, thì làm sao có thể yêu em trong thời gian chúng ta ly hôn được chứ? Em tưởng là tôi thích em sao? Sai rồi, chỉ vì chỗ em còn có số cổ phần ông nội để lại, tôi chỉ muốn có được số cổ phần đó thôi.”
“Nếu không, tại sao tôi lại không kết hôn với em, tại sao lại không đăng kí kết hôn với em?”
Nghe đến những lời này, như một phát chí mạng, vòng phòng tuyến của Nam Khuê hoàn toàn sụp đổ.
Trước đây, bất luận dù cho anh có nói bao nhiêu lời cay đắng.
Nói anh với Phương Thanh Liên có quan hệ cũng được;
Nói cô với Quý Dạ Bạch có quan hệ cũng được;Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Ngay cả khi anh không tin 2 đứa bé là con của anh, cô cũng tự an ủi mình rằng, anh nhẫn tâm như vậy, đều là vì đang cứu lấy cô.
Thế nhưng bây giờ.
Khi nghe được những lời kia, sự đau đớn tận xương tận tủy lại trào lên.
Phải rồi!
Yêu?
Nếu như yêu một người, nhất định muốn cưới người đó về chung một nhà, sẽ không bao giờ để cô ấy lạc lõng, trở thành tâm điểm chỉ trích của dư luận.
Đúng vậy, anh từ trước đến nay chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Thì ra, không phải anh không để tâm, cũng chẳng vì anh bận nên quên mất, mà là từ đầu đến cuối, anh chưa từng muốn cưới cô.
“Hơ hơ…” Nụ cười đau khổ lại vang lên.
Nam Khuê quay lại nhìn Lục Kiến Thành một lần nữa, đôi mắt bỗng nhiên bình thản lạ thường.
“Cảm ơn anh, đã khiến em tỉnh ngộ, anh nói đúng, nếu thực sự yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ muốn cưới cô ấy về nhà, muốn cô ấy trở thành của riêng mình.”
“Có lẽ ngay từ đầu em đã sai rồi, em đáng lẽ ra không nên yêu anh.
Mọi người nói đúng, phụ nữ theo đuổi đàn ông, bám lấy đàn ông, đều không có kết quả tốt.”
“Bây giờ, em tin rồi.”
Nói xong, Nam Khuê thực sự không nhìn anh thêm một lần nào nữa, đau khổ nhắm mắt lại.
Chỉ là những giọt nước mắt vẫn rơi, giọt nước mắt của sự vỡ vụn tan nát.
Đến lúc này, đúng hay sai, thật hay giả đều không còn quan trọng nữa.
Cô chỉ còn một nguyện vọng: Mong rằng hai đứa nhỏ có thể sống tiếp, kiên cường, vui vẻ mà trưởng thành.
Lúc này, cuộc gọi bị ngắt.
Ngay khi vừa cúp máy, Lục Kiến Thành đột nhiên cảm thấy trái tim thắt lại.
Phụt một tiếng, ngực anh nhói lại, phun ra một ngụm máu lớn.
Sau đó, lại là ngụm máu thứ hai.
Trong phút chốc, toàn bộ bàn làm việc trở thành một vũng máu lớn.
Khi Lâm Tiêu mở cửa bước vào, đập vào mắt cậu là cảnh tượng ấy.
Cậu ấy ngay lập tức bị dọa sợ, sau đó chạy đến: “Tổng giám đốc Lục, anh sao rồi?”
Đưa tay rút tờ giấy lau miệng, Lục Kiến Thành chầm chậm mở miệng: “Thế nào, kết quả điều tra sao rồi? Muộn thế này còn đến tìm tôi, có phải là điều tra ra được gì rồi không?”
“Đúng là có phát hiện ra một vài việc, nhưng mà tổng giám đốc Lục, tình trạng của anh vừa rồi rất tệ, cần phải tới bệnh viện ngay.”
Lục Kiến Thành lắc đầu: “Không cần, tôi không sao.”
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, chỉ có ba ngày, trong ba ngày này, nhất định phải tìm thấy Khuê Khuê.”
“Ba ngày?” Lâm Tiêu khó hiểu nhìn Lục Kiến Thành.
“Phương Thanh Liên ra điều kiện, ba ngày sau, tôi phải kết hôn với cô ta.”
“Cái gì?” Lâm Tiêu trợn tròn hai mắt, không thể tin được: “Người phụ nữ này điên rồi sao?”
“Không những điên, cô ta còn mất hết lý trí rồi.” Lục Kiến Thành nói.
“Tổng giám đốc Lục, vậy không phải vừa hay sao, ba ngày sau, chỉ cần Phương Thanh Liên xuất hiện trong hôn lễ, chúng ta lập tức bắt cô ta, ép cô ta giao thiếu phu nhân ra.”
Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Vô dụng thôi, cô ta yêu cầu hôn lễ phải có sự xuất hiện của giới truyền thông và cánh nhà báo.
Chúng ta căn bản không có cơ hội để bắt cô ta.”
“Hơn nữa, ngay cả khi ta có cơ hội, cũng vô dụng thôi.”
“Tại sao?” Lâm Tiêu vội vàng hỏi.
“Từ khoảnh khắc bắt cóc Khuê Khuê đi, cô ta chưa bao giờ để tâm đến chuyện sống chết, cô ta cơ bản là không sợ chết.
Thứ cô ta muốn chỉ là khiến chúng ta hối hận và đau khổ mà thôi.
Cho nên, cô ta thà chết cũng không nói tung tích của Khuê Khuê, trừ khi chúng ta tự tìm được.”
Lời nói của Lục Kiến Thành làm rõ rất nhiều điều trong lòng Lâm Tiêu.
Đưa những thứ trong tay cho Lục Kiến Thành, cậu ấy báo cáo: “Mấy ngày nay, chúng tôi điều tra được rất nhiều việc liên quan đến Phương Thanh Liên.”
“Nói.”
Nhìn tập tài liệu dày trong tay, Lâm Tiêu thực sự hoảng sợ.
Trong này, gần như đều là những tội ác mà Phương Thanh Liên đã làm.
Từng chuyện, từng chuyện, đều khiến người ta sợ hãi.
Những chuyện này đều đã được điều tra ra, còn những chuyện chưa điều tra được thì càng kinh khủng hơn nữa.
“Ban đầu, lúc thiếu phu nhân gặp tai nạn xe, Phương Thanh Liên hoàn toàn không bị bắt cóc, cô ta là người đứng sau chỉ đạo mọi việc, tất cả đều là sự sắp đặt của cô ta, cho nên thiếu phu nhân mới mất đi em bé.”
“Còn có, khi anh ở nước ngoài, chúng tôi điều tra được, là do cô ta tiết lộ tung tích của anh cho Bàng Hải, mới dẫn tới Bàng Hải quay lại trả thù.
Còn chuyện cô ta hy sinh bản thân để cứu anh thực sự là không còn gì để nói, trước đó cô ta đã sớm đã ở bên Bàng Hải rồi.”
“Còn nữa, chuyện của thiếu phu nhân và Quý Dạ Bạch, ngoại trừ Hạ Nhu, Phương Thanh Liên cũng là một trong những kẻ chủ mưu, cô ta chính là người đứng sau xui khiến Hạ Nhu.”
Mỗi khi Lâm Tiêu nói tiếp một chuyện, mặt của Lục Kiến Thành lại u ám thêm một phần.
Cuối cùng, anh nắm hai tay chặt thành nắm đấm, đến nỗi nghe thấy cả tiếng xương kêu rột roạt.
Hơi thở quanh người càng thêm ảm đạm đáng sợ, giống như chui ra từ địa ngục vậy.
“Phương Thanh Liên, tôi nhất định không thể giữ cô lại nữa.”