Ở một bên khác.
Vẻ mặt của Phương Thanh Liên vui mừng nhìn về phía Nam Khuê: “Thế nào? Cảm giác bị người khác vứt bỏ hẳn là không dễ chịu nhỉ!”
Nam Khuê trầm mặc.
Hiện tại cô không muốn để ý đến Phương Thanh Liên chút nào.
Nhưng Phương Thanh Liên lại tựa như kẻ điên, cô ta đưa tay ra và nắm lấy tóc của Nam Khuê.
Trong phút chốc, da đầu chợt tê dại vì đau, Nam Khuê lập tức cuộn mình lại.
Cô muốn lùi lại, nhưng Phương Thanh Liên làm gì cho cô cơ hội.
Phương Thanh Liên tăng thêm sức lực, dùng một tay kéo cô đến bên cạnh mình và cười lớn: “Nam Khuê, cô có biết không? Đó chính là báo ứng đấy, đây đều là báo ứng của cô.”
“Ai bảo cô cướp Kiến Thành, cướp đi người đàn ông của tôi làm gì, tôi nói cho cô biết, từ xưa đến nay, hồ ly tinh đều sẽ không có kết cục tốt, cô cũng không ngoại lệ.”
Nếu là cái khác, Nam Khuê đều có thể làm ngơ.
Nhưng duy chỉ có những lời này, cô nhất định phải phản kháng.
“Phương Thanh Liên, cô nói đúng, làm người thứ ba sẽ không có kết cục tốt, cho nên, cô nhất định sẽ xuống địa ngục.”
“Cô nói cái gì?” Phương Thanh Liên tức giận nhìn chằm chằm Nam Khuê: “Ai là người thứ ba? Là cô mới phải, vừa rồi cô không nghe thấy sao? Kiến Thành, anh ấy chưa từng yêu cô.”
“Tôi nói rồi, tôi không tin.” Nam Khuê kiên quyết phản kháng.
Phương Thanh Liên bỗng nhiên buông cô ra, cười ha hả: “Nam Khuê à, có chuyện cô còn chưa biết đâu nhỉ!”
“Chuyện gì?”
Nhìn thấy nụ cười của Phương Thanh Liên, trong lòng Nam Khuê có một loại dự cảm vô cùng không tốt.
“Kiến Thành đã quyết định kết hôn với tôi rồi.”
“Bùm” một tiếng, tin tức này tựa như bom nổ dưới nước, nổ tung trong đầu Nam Khuê.
Trong nháy mắt, toàn thân cô gần như lung lay sắp đổ.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cô đã điều chỉnh lại nhịp thở và không ngừng an ủi bản thân: “Không, sẽ không đâu, anh ấy sẽ không lấy cô đâu.”
“Tôi có thể cảm giác được anh ấy yêu tôi, làm sao có thể cưới cô được?”
Bất luận như thế nào, cô cũng sẽ không tin.
Phương Thanh Liên bĩu môi cười lạnh: “Nam Khuê, lừa mình dối người cũng vô dụng thôi, ba ngày sau là đám cưới của tôi và anh ấy, sẽ được phát trực tiếp trên mạng.
Nếu như cô không tin, tôi sẽ để cô tận mắt chứng kiến hôn lễ của chúng tôi.”
Nói xong cô ta đạp trên giày cao gót, “Cộc cộc cộc” rời đi.
Để lại Nam Khuê ngồi ngơ ngác trong phòng một mình.
Đưa tay ra, cô véo vào lòng bàn tay của mình một cái.
Đau quá!
Hoá ra không phải là mơ, mọi thứ vừa diễn ra đều là sự thật.
Thế nhưng?
Cô không tin.
Làm sao Kiến Thành lại cưới Phương Thanh Liên được chứ?
Sẽ không đâu, chắc chắn sẽ không đâu.
Mặc dù không ngừng tự an ủi mình, nhưng lòng cô dường như vẫn trống rỗng.
Trừ phi, anh vì muốn cứu cô và đứa bé.
Đúng vậy, anh hẳn là sợ Phương Thanh Liên sẽ làm tổn thương cô và đứa bé, nên mới thỏa hiệp.
Nam Khuê tự an ủi mình hết lần này đến lần khác.
Để bản thân nhất định phải tin tưởng Lục Kiến Thành.
Cũng tự nhủ mình đừng đoán mò.
Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn có chút đau nhói.
Làm sao cô có thể vui vẻ khi nhìn người đàn ông cô yêu, nhìn cha của đứa bé kết hôn với người phụ nữ khác được?
Ba ngày sau, là thời gian cử hành hôn lễ của Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên.
Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Theo yêu cầu của Phương Thanh Liên, hàng nghìn bông hồng đỏ đã được bố trí trong đại sảnh khách sạn.
Toàn bộ hội trường tựa như biển hoa, vô vùng sang trọng.
Tuy nhiên, bên trong lại trống rỗng.
Tại hiện trường, chỉ có một mình Phương Thanh Liên, cô ta mặc váy cưới, trùm khăn voan cô dâu, tay cầm bó hoa, ăn mặc xinh đẹp có mặt trong hôn lễ này.
Mà chú rể lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Ban đầu, trên mặt Phương Thanh Liên tràn đầy nét cười, mỉm cười ngọt ngào.
Thế nhưng, khi thời gian dần trôi qua, thấy trời càng ngày càng gần trưa, Lục Kiến Thành vẫn chưa xuất hiện.
Rất nhanh, sắc mặt của Phương Thanh Liên đã thay đổi.
Nụ cười dần biến mất, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên u ám.
Bây giờ đã là mười một giờ, cô ta không thể chịu đựng thêm được nữa, lập tức gọi điện cho Lục Kiến Thành, vừa nối máy, cô ta liền vào thẳng vấn đề.
“Vẫn còn một tiếng cuối cùng, nếu như anh vẫn không xuất hiện, em không dám đảm bảo mình sẽ làm gì Nam Khuê đâu? Lục Kiến Thành, anh liệu mà làm đi.”
“Cưới em, hay là chọn một thi thể ba mạng.”
“Tôi đã đồng ý rồi thì sẽ đến.” Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng đáp.
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Lâm Tiêu: “Thế nào rồi? Có thể tìm thấy trước hôn lễ không?”
“Có thể, đã tìm được khu vực mục tiêu rồi, hiện tại đang loại bỏ từng cái một, sẽ nhanh thôi.”
“Được.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ đến hiện trường kéo dài thời gian với Phương Thanh Liên.
Đợi bọn họ tìm thấy Khuê Khuê rồi, cậu lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
Nói xong, anh liền mặc âu phục vào.
Về hình tượng, liên tục thức trắng ba ngày ba đêm, sắc mặt của anh đã cực kỳ nhợt nhạt, đôi mắt đỏ như máu.
Râu ria trên cằm vừa dài lại vừa cứng.
Mà anh cứ ở trong bộ dạng như thế, đến nơi gọi là hội trường hôn lễ.
Ngay cả khi biết, mọi thứ đều là giả.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc phải cùng người phụ nữ khác đứng ở lễ đường, trong lòng của anh vẫn tràn đầy áy náy.
Trong hai tròng mắt đen láy đều là nét u buồn.
“Khuê Khuê, anh xin lỗi!”
Với tính cách của Phương Thanh Liên, chắc chắn sẽ phát tất cả cảnh đám cưới cho Nam Khuê xem.
Cho nên, cô chắc chắn sẽ nhìn thấy và rất buồn.
Nhưng vì sự an toàn của cô và đứa bé, anh phải nhẫn nhịn nỗi khổ sở này.
Mười hai giờ trưa, ngay lúc Phương Thanh Liên tức giận gọi điện thoại, chuẩn bị cho người ra tay với Nam Khuê.
Đột nhiên, Lục Kiến Thành cướp điện thoại di động của cô ta và ném thẳng xuống đất.
Lúc này, khuôn mặt của Phương Thanh Liên lập tức thay đổi thành nụ cười.
Cô ta tựa như một thiếu nữ, nở nụ cười, ngây ngô kéo lấy cánh tay của Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, tốt quá, anh đã đến rồi.”
“Không sao, tuy rằng hơi muộn, nhưng chỉ cần anh tới thì chính là giờ lành.”
“Nào, anh nghe đi, hành khúc đám cưới đang vang lên, hôn lễ của chúng ta sắp bắt đầu rồi đấy.”
Suốt cả quá trình, Lục Kiến Thành chẳng hề nói một câu.
Vẻ mặt của anh vô cùng bình tĩnh.
Mà trên khán đài lại trống rỗng, thực tế không có một khán giả nào.
Cả hội trường rộng lớn như vậy, chỉ có mỗi Phương Thanh Liên, Lục Kiến Thành và người chủ trì trên sân khấu.
Đằng sau, là một loạt truyền thông.
Vô số đèn flash đang điên cuồng quay chụp bọn họ.
Hôn lễ được tiến hành rất suôn sẻ.
“Cô dâu Phương Thanh Liên, cô có bằng lòng gả cho người đàn ông bên cạnh cô…”
Người chủ trì còn chưa nói xong, Phương Thanh Liên bỗng cắt ngang lời ông ta.
Cô ta cười ngọt ngào, dịu dàng động lòng người nhìn sang Lục Kiến Thành: “Không cần hỏi, tôi bằng lòng.”
“Kiến Thành, anh có biết không? Em yêu anh, gả cho anh là ước mơ cả đời của em.
Dù có chuyện gì xảy ra, em vẫn muốn được làm cô dâu của anh.”
Lúc này, thanh âm của người chủ trì lại vang lên: “Chú rể, cậu có bằng lòng…”
Lời của ông ta lại bị Phương Thanh Liên cắt ngang lần nữa: “Không cần hỏi, anh ấy cũng bằng lòng.”
Tiếp theo là đeo nhẫn cưới.
Phương Thanh Liên cầm chiếc nhẫn cưới trong tay và cẩn thận đeo cho Lục Kiến Thành.
Vẻ mặt của Lục Kiến Thành trong cả quá trình đều rất bình tĩnh, tựa như mặt hồ không có gió.
Bình tĩnh, phải để cho người khác hoàn toàn không đoán được nội tâm của anh, rốt cuộc là đang vui hay đang giận?
Thật ra, anh chỉ đang chờ đợi.
Chờ đợi tiếng chuông điện thoại vang lên, chờ Lâm Tiêu gọi báo.
Đeo nhẫn xong, giọng nói của người chủ trì cũng vang lên theo: “Bây giờ, chú rể có thể hôn cô dâu của mình.”
Sau đó, Nam Khuê nhìn thấy Phương Thanh Liên điên cuồng nhào tới.
Đột nhiên, phát sóng trực tiếp trên điện thoại trước mặt bỗng dừng lại.
Không nhìn thấy gì nữa.
Mà ở phía bên này, khoảnh khắc môi của Phương Thanh Liên sắp chạm vào, Lục Kiến Thành liền đẩy cô ta ra.
Ngay sau đó, điện thoại của anh chợt đổ chuông.