“Vợ tôi Nam Khuê”
“Một đời chí ái”
“Yên nghỉ tại đây”
Tổng cộng 14 chữ, mỗi chữ đều hiện rõ trước mắt.
Từng nét chữ đều rất mạnh mẽ, khỏe khoắn.
Nhưng cũng đầy dịu dàng, như nói hộ trái tim đầy yêu thương và nhung nhớ.
Tới lúc này Lục Kiến Thành mới đặt bút trên tay xuống, quay đầu hỏi người bên quanh: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị xong rồi.
”
“Bật ô lên.
” Anh lúc này mới mở miệng ra lệnh.
Vì có nước trên tay, anh đã dùng khăn nhẹ nhàng lau sạch vết nước đó.
Sau đó mới cầm bút lên, nhúng vào sơn, từng nét một cẩn thận tô màu lên.
Mỗi nét, anh đều đặt ra tiêu chuẩn rất cao đối với bản thân.
Vì vậy, anh tô rất chậm, nhưng vô cùng nghiêm túc.
Khi nét cuối cùng hoàn thành, anh nhìn dòng chữ trên bia mộ, thở phào nhẹ nhõm.
Vì trời mưa, Lục Kiến Thành sợ màu sơn trên bia mộ sẽ bị nước mưa làm nhòe, thế nên Lục Kiến Thành đã sai người bật vài chiếc ô lên che, hầu như trước sau, trái phải đều có ô che.
Điều khiến người ta vui vẻ và yên tâm là lúc này trời bỗng nhiên tạnh mưa.
Gió hiu hiu thổi, màu sơn bên trên đã khô rất nhanh.
Lục Kiến Thành đưa tay ra vuốt ve từng chữ từng chữ cực kỳ dịu dàng, đồng thời chậm rãi nói.
“Khuê Khuê, những chữ trên đó đã được khắc cho em, em đang quay lưng lại, anh là đoán em không thể nhìn thấy.
”
“Nhưng không sao, anh sẽ tự mình đọc cho em nghe.
”
“Vợ tôi Nam Khuê, một đời chí ái, yên nghỉ tại đây.
”
Sau đó, Lục Kiến Thành dùng giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng, không quá nhanh cũng không quá chậm, chậm rãi đọc những dòng chữ được khắc trên bia mộ.
Một lần, một lần, rồi lại một lần nữa.
Sau ba lần đọc, anh mới dừng lại.
“Khuê Khuê, em chắc chắn là nghe thấy rồi, đúng không?”
“Anh nhớ, trước đây em đã từng hỏi anh, tại sao sau khi một người ra đi, tất cả đồ đều phải là màu trắng? Em nói, nó quá đơn điệu, trông không đẹp chút nào, em hy vọng sau này khi em rời đi, em có thể xinh đẹp hơn một chút, không muốn đơn điệu như vậy, vắng vẻ như vậy.
”
“Em thích nhất là hoa tươi, cho nên anh trải đầy hoa ở đây cho em, hương thơm rất nồng nàn, tất cả đều là hoa em thích, rất đẹp.
”
“Nếu em nhìn thấy, nhất định cũng sẽ rất thích.
”
“Khuê Khuê, anh biết, kể từ khi em ngủ lại nơi đây, chúng ta thực sự vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa, nhưng câu chuyện của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc, và cả tình yêu của chúng ta cũng vậy.
”
“Vợ ơi anh yêu em!”
Sau khi nói những lời cuối cùng một cách trìu mến, Lục Kiến Thành đã giải quyết xong tất cả những nguyện vọng và mục tiêu trong lòng mà bản thân anh đã đặt ra.
Lúc này, tất cả những suy nghĩ và niềm tin trong anh đã không còn nữa.
Vì thế, những câu nói này vừa được nói ra.
Đột nhiên, ùm một cái.
Anh lập tức ngã xuống đất.
“Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Lục anh làm sao vậy?”
“Nhanh, lập tức gọi xe cấp cứu.
”
“Tình hình nguy cấp, cõng tổng giám đốc Lục đi trước đã.
”
Bên tai đều là những giọng nói hoảng sợ, những tiếng ồn ào.
Tuy nhiên, Lục Kiến Thành đã hoàn toàn không nghe thấy gì nữa, thế giới của anh đã là một màu đen tối, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Khi Vân Thư và Lâm Tư Vũ nhận được tin tức và chạy đến bệnh viện, Lục Kiến Thành vừa được đẩy vào phòng cấp cứu.
Cả bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Dù rất sợ nhưng Lâm Tư Vũ vẫn đỡ Vân Thư, nắm tay bà và không ngừng an ủi.
“Mẹ nuôi, mẹ đừng lo lắng, anh ấy phúc lớn, mệnh lớn, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.
”
“Hơn nữa, anh ấy đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, anh ấy rất mạnh mẽ, không có khó khăn nào có thể đánh bại anh ấy, anh ấy nhất định sẽ tỉnh lại, cũng nhất định sẽ chuyển nguy thành an.
”
Nói thì như vậy, nhưng Vân Thư vẫn lo lắng đến chết đi được.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
’
Thử hỏi trên đời này, có người mẹ nào không lo lắng cho con trai mình?
Ca phẫu thuật diễn ra trong suốt mấy tiếng đồng hồ, và vẫn chưa thấy kết thúc.
Lúc này trong lòng mọi người đều sốt ruột.
Sự lo lắng và căng thẳng cũng càng ngày càng lộ rõ.
Vân Thư mặc dù đang ngồi trên ghế và không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng hai tay vẫn nắm chặt.
Vào một ngày lạnh giá như vậy, bà chỉ mặc bộ quần áo mỏng, nhưng lòng bàn tay lại đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lục Minh Bác nhìn thấy rất đau lòng.
Do dự hồi lâu, ông vẫn lấy hết can đảm bước đến: “Tư Vũ, để mẹ nuôi con cho ba, ba sẽ chăm sóc bà ấy.
”
“Vâng.
”
Trải qua chuyện lần trước với Hạ Nhu, Vân Thư và Lục Minh Bác gần như đã trở thành người xa lạ và cắt đứt liên lạc.
Lục Minh Bác đã bị buộc phải chuyển ra ngoài.
Vân Thư càng không cho phép ông ra vào bất kì nơi nào có liên quan đến nhà họ Lục.
Ngay cả khi nhà họ Lục gặp phải đủ thứ khủng hoảng, cũng không bao giờ để ông can thiệp vào.
Tuy nhiên, lần này Nam Khuê ra đi rồi.
Bà lại không thể nào đưa ra quyết định ích kỉ được.
Trước đây, mẹ của Nam Khuê đã từng cứu mạng ông nội và Lục Minh Bác, vì thế lần này, cho dù là vì nguyên nhân này hay là vì con dâu, ông đều phải tham dự.
Đối với tin Lục Kiến Thành ngất xỉu, thực ra không có bất kỳ ai nói với Lục Minh Bác, tuy nhiên lúc mọi người đưa Lục Kiến Thành xuống núi, phát hiện Lục Minh Bác đang cầm ô đứng đợi dưới chân núi.
Ông ấy vốn dĩ không rời đi.
Chỉ vì sợ Lục Kiến Thành nhìn thấy mình sẽ khó chịu và chán ghét nên đã giả vờ bỏ đi.
Tuy nhiên vì lo lắng cho sức khỏe của Lục Kiến Thành, lo lắng cho con trai mình nên ông vẫn đứng đợi.
Vốn dĩ ông muốn tận mắt nhìn thấy Lục Kiến Thành đi xuống, khi thấy anh trở về nhà an toàn, ông sẽ lặng lẽ rời đi.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ, Lục Kiến Thành sẽ ngất.
Lục Minh Bác ở đó rất sốt ruột, ngay lúc đó, ông không hề nghĩ ngợi gì, vội vàng lao tới cõng Lục Kiến Thành vào xe cấp cứu.
Vì thế, ông đã vội vàng lên xe cấp cứu cùng tới bệnh viện.
Sợ rằng Vân Thư sẽ khó chịu khi nhìn thấy ông, nên ông vẫn ở trong một góc và hút thuốc.
Ông đã nghĩ, chỉ cần Kiến Thành qua cơn nguy kịch, ông sẽ lặng lẽ rời đi.
Tuy nhiên, mấy giờ đồng hồ trôi qua rồi, đèn phòng phấu thuật vẫn sáng.
Cơ thể Vân Thư đã không thể chống đỡ được nữa, tâm trí như muốn sụp đổ, cả cơ thể nhìn vô cùng yếu ớt, vì thế ông mới bước ra.
Dù biết mình sẽ bị mắng nhưng ông vẫn bước tới.
Quả nhiên, Vân Thư vừa nhìn thấy ông, lập tức mất bình tĩnh.
Bà lao lên, túm lấy Lục Minh Bác trong tình trạng suy sụp, khóc đến khản cả cổ: “Đồ khốn, ông đã đi đâu, tôi gọi điện cho ông, sao ông không trả lời?”
“Ông có biết không, Kiến Thành hiện tại rất nguy kịch, nó đã vào đó mấy tiếng đồng hồ rồi, bác sĩ nói tình hình rất xấu, nếu như nó không thể vượt qua, có thể sẽ…”
Những lời tiếp theo, Vân Thư không còn nói ra được nữa.
Vì thực sự là quá buồn, cũng quá đau lòng rồi.
Ở một bên khác, Nam Khuê đang thu dọn đồ để rời đi.
Thực ra đồ đạc cần thu dọn rất ít, chủ yếu là thuốc, còn lại một số đồ dùng cá nhân.
Hôm nay, là ngày chôn cất “cô” trên danh nghĩa.
Đã 9 ngày kể từ khi mổ lấy thai, cơ thể cô cũng đã gần như hồi phục, xuống giường đi lại và sinh hoạt hàng ngày đã thoải mái hơn.
Vì có Chu Tiễn Nam cử người đến chăm sóc nên cô hồi phục rất nhanh.
Vì thế cô quyết định ngay sau khi tang lễ kết thúc, cũng là ngày mai, cô và con sẽ rời khỏi thành phố này.
Quần áo vừa được thu dọn xong thì có tiếng gõ cửa.
Nam Khuê mở cửa và lập tức nhìn thấy Chu Tiễn Nam đang đứng ngoài cửa.
“Tiễn Nam, là anh à, vào đi!” Nam Khuê nhẹ nhàng nói.
Chu Tiễn Nam đi vào, biểu cảm có chút nghiêm trọng nói: “Đồ đã thu dọn xong chưa?”
“Ừm, thu dọn xong rồi, 9 giờ sáng mai chúng ta lên máy bay nhỉ!” Nam Khuê xác nhận lại lần nữa.