Nam Khuê đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn đầy khiếp sợ cùng ngoài ý muốn.
Cô mở to hai mắt, nếu như không phải chính tai nghe thấy, quả thực không thể tin được.
Anh chưa kết hôn.
“Bảo bối” là cô, “yêu nhất” cũng là cô.
Hiện tại, cả người cô giống như đang trôi nổi trên mây, hạnh phúc đến quá nhanh, quá kịch liệt, cô suýt chút nữa có loại cảm giác không chân thật.
Tuy nhiên, sau khi phản ứng lại, cô không còn nhăn nhó và nhút nhát nữa.
Khiễng chân, cô lập tức nhào tới, ôm chặt Lục Kiến Thành.
Ngay cả lời nói cũng kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Em… em không nghe nhầm, phải không? Anh chưa kết hôn và không thuộc về người phụ nữ nào khác, cho nên anh vẫn là của một mình em.
”
“Em không phải thầm yêu, cũng không cần nhẫn nhịn đau lòng đi tát thành cho anh với người phụ nữ khác, em có thể quang minh chính đại có được anh, đúng không?”
Nam Khuê kích động ôm anh, cả người đều không có cảm giác chân thật.
Cô thậm chí còn sợ, sợ tất cả mọi thứ là một giấc mơ.
Cho nên, cô muốn ôm anh chặt một chút, chặt hơn chút, không thể để cho anh rời đi.
Nam Khuê chủ động, Lục Kiến Thành tự nhiên hưởng thụ.
Thế nhưng, cô không nói một tiếng đã rời đi, cô lừa gạt anh, làm anh không thể chịu đựng được.
“Khuê Khuê…” Nhẹ nhàng đẩy cô ra, Lục Kiến Thành nâng mặt cô, chăm chú nhìn: “Năm năm, em rời khỏi anh năm năm, cho nên chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi.
”
“Năm năm nay, chúng ta không chỉ bỏ lỡ thời gian đẹp nhất của nhau, mà còn làm cho anh bỏ lỡ sự trưởng thành của hai đứa nhỏ, làm cho chúng bỏ lỡ tình yêu của cha, vì vậy, anh nghiêm túc nói với em, sau này không bao giờ được như vậy nữa.
”
“Anh yêu em, yêu em sâu sắc, vì vậy sẵn sàng tha thứ cho em.
Nhưng Khuê Khuê, anh cũng là một người bình thường, có máu có thịt, nếu có lần sau, nếu anh không thể vượt qua phần tình cảm này, có thể thật sự trở thành người khác, không bao giờ thuộc về em nữa.
”
“Không phải cứ xoay người, đều nhất định có người chờ đợi, em hiểu không?”
Nam Khuê gật đầu thật mạnh: “Hiểu, em hiểu rồi.
”
“Thực xin lỗi.
” Cô khóc: “Em biết, em đã sai rồi.
”
“Kiến Thành, em cam đoan với anh, đây là lần cuối cùng, sau này sẽ không bao giờ nữa, được không?”
“Anh sẽ xem hành động của em.
”
Nam Khuê nắm lấy tay anh, ánh mắt dịu dàng và động lòng người: “Nắm tay anh cùng nhau già đi.
Sau này, anh ở đâu, em ở đó, dù chân trời hay góc biển, em sẽ dẫn theo bọn trẻ đi cùng anh.
”
“Mặc kệ có xảy ra chuyện gì nữa, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa.
”
Dứt lời, cô khiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Lục Kiến Thành.
Sau đó chủ động đưa lên môi mình.
Lúc này đây, cô không còn muốn bị động chờ đợi nữa, cô phải chủ động xuất kích.
Tất cả sự nhiệt tình, tất cả những suy nghĩ, tất cả tình yêu, cô không muốn che giấu nữa, bây giờ, cô chỉ muốn không ngần ngại biểu thị trước mặt anh.
Để cho anh biết, năm năm nay, cô cũng nghĩ đến anh, nhớ nhung anh đến phát điên.
Khoảnh khắc đưa lên đôi môi kiều diễm, cơ thể Lục Kiến Thành giống như có một dòng điện chạy qua, tê dại.
Thật ra, nào cần sự chủ động của cô.
Chỉ cần cô nhận sai, anh cũng đã kìm lòng không được, khó có thể khống chế chính mình.
Hiện tại sự chủ động của cô, quả thực chính là một nhóm lửa.
Nhưng Lục Kiến Thành không nhúc nhích, anh muốn xem Khuê Khuê sẽ làm gì tiếp theo.
Hai tay cô ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại, động tình hôn anh.
Có thể là do hai người cách nhau quá lâu không có thân mật, nụ hôn của cô có vẻ đặc biệt khó hiểu, cũng không có kỹ xảo gì, chỉ là hôn lung tung.
Nhưng mặc dù vậy, Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Cố gắng nắm chặt hai tay, liều mạng nhịn.
Bởi vì anh muốn biết Khuê Khuê của mình sẽ làm gì.
Suốt vài phút, Lục Kiến Thành đều làm bộ thờ ơ.
Buông anh ra, Nam Khuê có chút buồn bã nhìn anh.
Cô cắn môi, trong mắt gần như đều chứa đầy nước mắt, giọng nói càng tràn ngập ấm ức làm cho người ta vô cùng thương tiếc: “Kiến Thành, anh còn đang trách em sao, anh thật sự không thể tha thứ cho em sao?”
“……”
Lục Kiến Thành không nói gì.
“Em đã biết mình sai rồi, xin lỗi, anh tha thứ cho em đi, tha thứ cho em lần này có được hay không, về sau em sẽ không bao giờ như vậy nữa, cho dù em đánh mất chính mình, cũng sẽ không làm mất anh nữa, được không?”
Nói xong, cô lại khiễng chân.
Có thể là có chút vội vàng, cô nâng mặt Lục Kiến Thành lên, đôi môi cứ như vậy đưa lên, thậm chí suýt chút nữa cắn trúng anh.
Thế nhưng, mặc kệ cô cố gắng thế nào, Lục Kiến Thành vẫn đứng thẳng tắp như vậy, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Nam Khuê đã dùng hết cách, nhưng hình như đều không có tác dụng.
Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trên cổ họng Lục Kiến Thành.
Cô nhớ lại rằng trước đây khi thân mật, anh rất thích cô hôn cổ họng của anh.
Cho nên, lần này …
Dời mục tiêu, Nam Khuê chợt hôn tới.
Khoảnh khắc đó, cả người Lục Kiến Thành run rẩy, chỉ cảm thấy hơi thở tăng nhanh, tim đập nhanh hơn, cả người sắp nổ tung.
Chịu đựng năm năm, bây giờ Khuê Khuê của anh trêu chọc anh như vậy, anh làm sao chịu đựng được?
Thế nhưng, anh phải nhẫn nhịn xuống.
Nam Khuê dùng hết tất cả cách của mình, thậm chí, cô đã trêu chọc cởi bỏ nút áo trên người anh, suýt chút nữa xé hết quần áo của anh ra.
Thế nhưng, anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì.
Không chỉ vậy, ngay cả đôi mắt đó cũng luôn bình tĩnh.
Nam Khuê chợt cảm thấy cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, trong lòng càng lạnh lẽo hơn.
Cô đã làm tới chuyện này, thế nhưng, hình như anh vẫn thờ ơ.
Từ trước đến nay cô là một người sống nội tâm hay ngại ngùng, vì anh, đây đã là mức độ lớn nhất mà cô có thể làm.
Thế nhưng, hình như vẫn không được.
Có vẻ như cô thực sự đã làm tổn thương anh rất nhiều.
Chợt, cuối cùng cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình, trực tiếp ôm Lục Kiến Thành thấp giọng khóc lên.
Vừa khóc, vừa nức nở nhẹ nhàng.
Tiếng rên rỉ trầm thấp mềm mại kia trong căn phòng yên tĩnh đều truyền đến lỗ tai Lục Kiến Thành, làm cho anh đau lòng muốn chết.
“Xin lỗi, Kiến Thành, thực xin lỗi!”
“Anh trách em đi, anh muốn đánh em, muốn mắng em, muốn đối với em như thế nào cũng được, chỉ đừng không để ý tới em được không?”
“Anh vừa không để ý tới em, em sẽ cảm thấy thật khó chịu.
”
Thấy cô khóc đến nỗi thương tâm như vậy, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không đành lòng nữa.
Anh đưa tay ra, cưng chiều xoa xoa tóc cô: “Không phải anh không để ý tới em.
”
“Nhưng mà…” Nam Khuê ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt vẫn còn nước mắt nhìn về phía anh: “Em đã làm như vậy rồi, anh không có bất kỳ phản ứng nào với em cả.
”
“Em đột nhiên rất sợ, sợ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nữa, sẽ không bao giờ ở cùng một chỗ với em nữa, sợ em đã hoàn toàn mất đi anh.
”
“Anh nhất định còn hận em, hay là đối với em không có cảm giác nữa, đúng không?”
Hóa ra, cô khóc vì cái này.
Lục Kiến Thành nở nụ cười, nhịn không được hỏi: “Vậy nếu anh nói đều là thật, anh thật sự hận em, em sẽ làm sao bây giờ?”
“Lại muốn buông anh ra sao?”
Nam Khuê lập tức lau khô nước mắt trên mặt, sau đó lắc đầu: “Có thể làm gì được chứ? Tất nhiên là theo đuổi anh một lần nữa!”