Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Lời nói của Niệm Khanh khiến cho Nam Khuê nghẹn lòng.

Những năm nay, bọn họ đã đi đến bệnh viện rất nhiều lần, có lúc thậm chí còn xem bệnh viện thành nhà luôn.

Tuy Niệm Khanh vẫn luôn rất ngoan, rất phối hợp, nhưng Nam Khuê có thể nhìn ra cậu không hề thích bệnh viện một chút nào, điều cậu khao khát chính là nhà.

Tuổi còn bé, khi những đứa trẻ khác còn đang vui vẻ ở bên cạnh cha mẹ mình thì cậu đã phải vật lộn với tử thần rất nhiều lần.

Nghĩ đến đây, Nam Khuê lại càng thêm đau lòng.

Cô duỗi tay ra ôm lấy Niệm Khanh, rất lâu không nói nên lời.

Lục Kiến Thành dang tay ra, ôm chặt lấy cả hai người vào lòng.

“Niệm Khanh có muốn trở về nhà cùng với cha không?” Anh hỏi.

“Đương nhiên có rồi ạ, con hi vọng sau này có thể sống cùng cha và mẹ cả đời, không bao giờ chia xa nữa.


“Vậy còn chị nho nhỏ của con thì sao? Nếu như con về nhà với cha thì có thể sẽ không gặp lại chị nho nhỏ nữa đâu, Niệm Khanh có bằng lòng không?”
Lục Kiến Thành lại quay đầu lại nhìn về phía tiểu Tư Mặc: “Tư Mặc thì sao? Nếu như phải rời xa em gái vải thiều thì con có nỡ không?”
Cả hai bạn nhỏ đều đồng thời lắc lắc đầu: “Không nỡ ạ.


Tiểu Tư Mặc cúi thấp đầu, hàng lông mi dài rũ xuống.

Sau khi nghiêm túc suy nghĩ, cậu bé lại ngẩng đầu lên nhìn Lục Kiến Thành và Nam Khuê: “Nhưng nếu như chỉ có thể chọn một thì con vẫn muốn ở cùng với cha mẹ hơn.


Tiểu Niệm Khanh cũng gập đầu: “Con cũng chọn giống anh trai ạ.


“Được, nếu như các con đều muốn ở cùng với cha, vậy chúng ta lập một ước định nhé, đợi bệnh của Niệm Khanh được chữa khỏi rồi, cha sẽ đưa các con trở về nhà, ở nhà còn có bà nội nữa, bà nội mà nhìn thấy các con thì nhất định sẽ vô cùng vui mừng và yêu quý các con.


Những lời này đương nhiên là đáng để vui mừng.

Nhưng, tiểu Niệm Khanh lại khá mẫn cảm.

Cậu bé dường như lập tức hiểu được ý trong câu nói của Lục Kiến Thành.

Cụp mắt xuống, gương mặt non nớt của cậu bé lộ ra vẻ vô cùng lo lâu: “Vậy, bây giờ cha không phải đón chúng con về nhà mà là đưa con đến bệnh viện chữa bệnh đúng không ạ?”Đọc nhanh tại TruyenApp.

Online
“Chẳng lẽ Niệm Khanh không muốn chữa khỏi bệnh, sau đó cùng chạy nhảy với ba, cùng các bạn vui vẻ chơi đùa sao?”
“Đương nhiên là con muốn chứ.

” Cậu bé ra sức gật đầu, trong ánh mắt lập tức lóe lên một tia sáng rực rỡ và đầy hi vọng.

Nhưng rất nhanh, tia sáng đó đã bị dập tắt rồi.

Cuối cùng, lại biến thành sự thất vọng không thể giấu được: “Nhưng mà, có thể có ngày đó không?”
“Mẹ đã đưa con đi đến bệnh viện rất nhiều lần, con biết bệnh của con rất nghiêm trọng, nhưng con không muốn đến bệnh viện một chút nào.


Nghe thấy những lời này, trong lòng Nam Khuê lại cảm thấy vừa đau lòng vừa khó chịu.

Niệm Khanh của cô, tuổi còn bé như vậy đã phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau mà nó đáng lẽ ra không nên phải chịu.

Nhưng cho dù có như vậy đi chăng nữa, trong suốt năm năm nay cậu bé chưa từng kêu đau kêu khổ một lần nào.

Nếu như không phải vì có cái ôm của cha, cậu bé chắc chắn cũng sẽ không nói ra sự yếu đuối và sợ hãi của mình.

“Cha ơi, chúng ta đừng đi bệnh viện có được không?” Chớp mắt, Niệm Khanh lại nhẹ nhàng hỏi cha một lần nữa với đầy hi vọng.

“Niệm Khanh có thể nói cho cha biết tại sao con không muốn đi bệnh viện không?” Lục Kiến Thành nhẹ giọng hỏi.

“Con không thích phòng bệnh ở trong đó, nó vừa trắng lại vừa lạnh, không ấm áp một chút nào cả.

Con cũng không thích mùi của thuốc khử trùng trong đó, nó rất khó ngửi.


Lục Kiến Thành gật đầu: “Được, nếu như Niệm Khanh đã không muốn đi, vậy thì chúng ta sẽ không đi nữa, tối nay cha sẽ đưa con tới một khách sạn trẻ em ở, có được không?”
Nghe thấy câu trả lời này, tiểu Niệm Khanh liền vô cùng vui vẻ, chỉ còn thiếu nước nhảy cẫng lên thôi.

‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.

Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.

Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.


Nam Khuê nhìn thấy bộ dạng hoa chân múa tay vui vẻ của cậu bé, trong lòng lại vừa mừng vừa lo.

Không đến bệnh viện?
Vậy thì làm sao được chứ?
Bệnh của Niệm Khanh vẫn còn phải chữa trị mà.

Nhưng Lục Kiến Thành đã kịp thời trao cho Nam Khuê một ánh nhìn trấn an, thế nên cho dù trong lòng Nam Khuê có lo lắng và hoài nghi nhiều hơn nữa thì cũng phải kìm xuống trước đã.

Tới khách sạn trẻ em, khi nhìn thấy cách bày trí vô cùng thú vị bên trong, Niệm Khanh liền lập tức bị thu hút.

Bởi vì quá phấn khích, cậu bé liền chạy nhanh vào bên trong xem hết một vòng khách sạn.

Cuối cùng, hết lời khen ngợi: “Cha ơi, sao cha tìm được chỗ này vậy, ở đây thú vị quá đi, nhiều trò chơi quá đi, sau này cha đưa con tới đây nữa nhé, có được không?”
Lục Kiến Thành nuông chiều xoa xoa tóc cậu bé: “Được chứ, đương nhiên là được rồi.


Sau bữa tối, Tư Mặc và Niệm Khanh đã có một khoảng thời gian vui chơi tuyệt vời trong sân chơi dành cho trẻ em được xây dựng trong phòng.

Nhưng Nam Khuê lại tràn đầy lo âu.

Rót một ly rượu vang, cô đứng ngoài ban công, một bên hóng gió, một bên uống rượu.

Đột nhiên, một lồng ngực ấm áp và mạnh mẽ dán sau lưng cô, áp sát vào người cô, hai tay ôm chặt eo cô.

“Uống rượu một mình hả? Sao lại không gọi anh? Lỡ uống say rồi thì phải làm sao?”
Lục Kiến Thành vừa nói vừa duỗi tay ra dành lấy ly rượu vang trong tay Nam Khuê, sau đó ngẩng đầu lên, một hơi uống hết ba phần tư ly rượu.

Cuối cùng, dường như chỉ chừa lại một ít rượu dưới đáy ly cho Nam Khuê.

Nam Khuê cũng không nói gì, cô chỉ lấy lại ly rượu rồi lắc lắc nó.

“Tâm trạng có chút không tốt, không muốn ảnh hưởng đến anh.


“Vì việc Niệm Khanh không muốn đi bệnh viện sao?” Lục Kiến Thành hỏi.

“Ừm, em rất mâu thuẫn, một mặt em không muốn ép buộc thằng bé đi bệnh viện, nó còn nhỏ như vẫn đã phải chịu khổ rất nhiều lần, đây là lần đầu tiên thằng bé thẳng thắn từ chối, thẳng thắn nói ra suy nghĩ của bản thân nên sao em có thể nhẫn tâm ép buộc thằng bé chứ!”
“Nhưng mà đây lại là một cơ hội vô cùng quý hiếm, đợi suốt năm năm mới đợi được một cơ hội hiến tặng tim, tuy rằng kết quả cuối cùng không chắc chắn là sẽ phù hợp, nhưng chỉ cần đi thì sẽ có cơ hội, nếu như không đi thì thật sự sẽ không có một chút hi vọng nào nữa cả.


Ngẩng đầu lên, nhìn vào những vì sao lấp lánh, khóe mắt của Nam Khuê cũng ươn ướt.

Dưới ánh sáng lấp lánh của những vì sao, đôi mắt cô phản chiếu một chút long lanh.

“Đột nhiên em nghĩ đến rất nhiều chuyện, lúc Niệm Khanh còn bé, bởi vì quá bé nên không thể biểu đạt được ý muốn của bản thân, nên mỗi lần đều là bị động bị em đưa đến bệnh viện khám bệnh, nhập viện rồi uống thuốc.


“Lúc đó, thằng bé không biết nói, chỉ biết chớp chớp đôi mắt đen long lanh của nó nhìn em, nhưng tuy rằng nó không biết nói, nhưng em biết cơ thể thằng bé nhất định là đang rất khó chịu, nó không muốn ngủ trên giường bệnh, ánh mắt của thằng bé nói cho em biết rằng nó muốn rời khỏi đó.


“Sau này thằng bé lớn rồi, em nhớ có một lần, nó đã tự mình rút đầu kim ra rồi chạy ra ngoài với cánh tay còn đang chảy máu, thằng bé nói muốn đi chơi, em thì ở bệnh viện điên cuồng tìm thằng bé, sau khi tìm thấy nó thì em liền ôm chầm lấy thằng bé vào lòng rồi suy sụp mà khóc lớn, đó là lần đầu tiên em khóc lớn trước mặt thằng bé.


“Thằng bé bị dọa sợ, ôm lấy em mãi rồi nói, mẹ ơi, con sẽ không chạy đi nữa đâu, sau này con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn đi tiêm, mẹ đừng khóc nữa, có được không?”
“Lúc mới đầu, em nghĩ rằng đó chỉ là lời của trẻ con, nó chỉ nói vậy để an ủi em thôi.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, chỉ cần là điều trị bệnh, nó đều sẽ vô cùng hợp tác , cho dù có đau hơn, khổ hơn, cho dù phải cắn nát đồ đạc, cho dù luôn khóc thét, luôn kêu gào thì thằng bé cũng không bao giờ đứng trước mặt em nói một câu đau hay khổ nào cả.


“Anh biết câu nói mà thằng bé nói nhiều nhất là gì không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui