Lục Kiến Thành lập tức chờ mong nhìn về phía cậu: “Ồ, Niệm Khanh định nói với cha bí mật gì vậy?”
Không chỉ có thế, trong lòng của anh còn rất vui vẻ.
Trẻ con đa phần đều rất đơn thuần, Niệm Khanh bằng lòng chủ động chia sẻ những bí mật của mình với anh, điều này cho thấy cậu rất thích và tin tưởng người cha này.
Được con trai yêu thích và tin tưởng, trong lòng anh sao có thể không vui, quả thực giống như ăn mật vậy.
“Niệm Khanh có thể nói với cha, nhưng cha phải hứa với con, không được nói cho mẹ nhé!”
“Được, cha nhất định sẽ tuân thủ lời hứa.”
Tiểu Niệm Khanh nhẹ gật đầu, sau đó ghé miệng vào bên tai Lục Kiến Thành: “Cha, con nói cho cha một bí mật, thực ra con rất sợ bị lấy máu.”
Căn cứ vào biểu hiện vừa rồi của cậu, Lục Kiến Thành đã đoán được.
Chỉ không ngờ, thằng bé lại thành thật nói cho anh biết.
Trong lòng nhất thời dâng trào ý nóng, không biết nên biểu đạt tâm tình của mình thế nào, vì vậy Lục Kiến Thành chỉ có thể hôn cậu một cái.
Tiểu Niệm Khanh bỗng có chút xấu hổ, nói: ” y da, cha ơi thật xấu hổ, ở đây có rất nhiều người!”
Tiểu Tư Mặc lại nói: “Cha ơi, con không sợ, cha hôn con đi!”
Lục Kiến Thành lập tức giang cánh tay khác ra, ôm Tiểu Tư Mặc vào trong lòng, đồng thời dùng sức hôn cậu một cái.
Tiểu Tư Mặc vô cùng vui vẻ, một mặt sùng bái nhìn cha mình.
Lục Kiến Thành cũng cưng chiều nhìn hai đứa trẻ trong lòng mình, mặc dù hai đứa là anh em sinh đôi, nhưng tính cách thì đúng là một nam một bắc, chênh lệch cực lớn.
Tư Mặc khá giống anh, can đảm liều lĩnh, tỉnh táo và điềm đạm;
Niệm Khanh thì lại giống Khuê Khuê, cảm tính và hơi dính người, nhất là khi vừa được hôn xong thì hay thẹn thùng, quả thực giống hệt Khuê Khuê.
Tuy nhiên, mặc kệ giống ai, anh đều yêu thích.
Lúc đi làm kiểm tra tiếp theo, Tiểu Niệm Khanh vẫn còn căn dặn: “Cha ơi, cha tuyệt đối đừng nói cho mẹ biết bí mật vừa rồi nhé, anh trai đã luôn giữ bí mật giúp con đấy.”
“Vậy mẹ vẫn luôn không biết Niệm Khanh sợ lấy máu sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
Tiểu Niệm Khanh lập tức giải thích: “Cha đừng hiểu lầm, không phải con cố ý giấu mẹ đâu.
Nếu như mẹ biết, chắc chắn mẹ sẽ rất lo lắng, nói không chừng lúc lấy máu, con còn chưa khóc thì mẹ đã khóc rồi, mẹ sợ nhất là con bị đau.”
“Cho nên, mỗi lần lấy máu, con đều giả vờ rất kiên cường, vì thế mẹ mới không biết.”
Dù đã đoán ra được nguyên nhân này, thế nhưng khi nghe chính miệng Tiểu Niệm Khanh nói ra, Lục Kiến Thành vẫn cực kỳ đau lòng.
“Được, cha nhất định sẽ giữ bí mật, sau này lấy máu, cha sẽ bế Niệm Khanh có được không?”
“Được ạ, cha thật tốt.”
Lục Kiến Thành lại nhìn sang Tiểu Tư Mặc: “Tư Mặc có sợ lấy máu không? Có muốn cha đi cùng không?”
“Không cần đâu cha, con không sợ chút nào.”
Lúc Nam Khuê tỉnh dậy, phát hiện trong phòng đã tràn ngập ánh nắng.
Gió nhẹ thổi rèm cửa khẽ bay, thật đúng là một ngày nắng đẹp.
Chỉ là nhìn ánh nắng này, có vẻ hơi muộn.
Nghĩ đến sáng nay Niệm Khanh phải nhập viện kiểm tra, cô lập tức luống cuống.
Lại bật điện thoại lên xem, vậy mà đã gần mười giờ rồi.
“Trời ạ, rốt cuộc mình đã ngủ bao lâu, muộn như thế này rồi ư?”
Nam Khuê vuốt vuốt tóc, cảm thấy hơi tự trách.
Đi ra ngoài xem, căn phòng càng trống trải hơn, không có lấy một người.
Mở Wechat ra, lúc cô đang định gọi video cho Lục Kiến Thành, liếc mắt bỗng thấy được tin nhắn của anh.
“Khuê Khuê, em đừng hoảng loạn, cũng đừng gấp gáp.
Anh đã thu xếp mọi việc xong xuôi, cũng đã đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến bệnh viện.
Em yên tâm, anh sẽ dẫn Niệm Khanh đi làm kiểm tra.”
“Trên bàn vẫn còn bữa sáng, khi nào em dậy thì ăn sáng trước, sau đó hẵng đến bệnh viện tìm bọn anh, nhắc lại lần nữa, không cần lo lắng, anh sẽ thu xếp tốt mọi chuyện.”
“Buổi sáng tốt lành, yêu em!”
Đằng sau đó là một trái tim lớn.
Nhìn thấy những dòng tin nhắn này, trái tim của Nam Khuê bỗng chốc lắng xuống.
Cả người cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Chỉ là, cô vẫn muốn gọi video.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nhìn thấy cô, Niệm Khanh và Tư Mặc đều rất vui mừng: “Mami, mẹ đã tỉnh ngủ rồi à? Cha nói mẹ mệt, bảo bọn con đừng quấy rầy mẹ, phải để mẹ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ừm, hôm nay mẹ ngủ rất ngon, ngay cả làn da cũng được cải thiện, cả người trở nên xinh đẹp hơn đúng không?” Nam Khuê mỉm cười đáp lại.
“Đương nhiên rồi, mẹ vẫn luôn rất xinh đẹp mà.”
“Ngoan, vậy các con cứ ở cùng với cha nha, đợi mẹ thu dọn xong sẽ đến với các con ngay, có được không?”
“Không vội đâu mẹ, mẹ có thể từ từ trang điểm thật đẹp rồi hẵng đến.”
Nói xong, hai đứa trẻ vậy mà giống như không kịp chờ đợi liền cúp máy.
Biết được trong lòng cô lo lắng điều gì nhất, nên Lục Kiến Thành gửi một tin nhắn qua Wechat: “Niệm Khanh phải kiểm tra những gì, anh đều đã đưa thằng bé đi làm rồi, hiện tại đang chờ kết quả, cho nên không cần phải vội, từ từ rồi đến cũng được.”
“Được, cảm ơn anh yêu.” Nam Khuê trả lời.
Lúc Lục Kiến Thành nhìn thấy hai chữ “anh yêu” này, tâm tình bỗng tốt hơn, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên.
Sau khi ăn uống và thu dọn đồ đạc xong, Nam Khuê nghe theo lời của hai đứa trẻ, thực sự đi trang điểm.
Tuy chỉ khá đơn giản, nhưng do làn da tốt, cộng thêm được ngủ ngon, nên sau khi thoa son môi xong, cả người cứ như hoa sen mới nở.
Trong vẻ dịu dàng mang theo một nét quyến rũ, càng lộ ra vẻ đẹp động lòng người.
Đi đến phòng bệnh, đẩy cửa ra.
Thời điểm vừa mới trông thấy, Nam Khuê gần như tưởng rằng mình nhìn nhầm.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Tiểu Tư Mặc và Tiểu Niệm Khanh đang chơi đùa bên trong, cô mới biết mình không nhìn lầm.
Nói không ngạc nhiên là giả.
Quả thật quá ngỡ ngàng.
Lục Kiến Thành đã trang trí toàn bộ phòng bệnh thành “thế giới dưới đáy biển”, đừng nói là trẻ con, ngay cả người lớn như cô cũng bị thu hút.
Chẳng trách Kiến Thành cam đoan với cô rằng nhất định sẽ khiến Niệm Khanh chịu đến bệnh viện, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện ở lại.
Hóa ra anh đã bỏ ra nhiều tâm tư đến vậy.
“Niệm Khanh, Tư Mặc!”
Nam Khuê gọi một tiếng, sau đó giang rộng vòng tay.
Kết quả, hai cậu nhóc chỉ quay đầu và mỉm cười với cô, sau đó hô lên: “Chào mẹ, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, mau đến chơi cùng bọn con đi.”
Phải biết trước đây, nếu lâu như vậy mà không thấy cô, hai anh chàng chắc chắn đã sớm chạy vào trong lòng cô, sau đó hôn cô rồi.
Kết quả lần này, cả hai chỉ chào hỏi qua loa, rồi lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Nói không thất vọng là giả.
Vừa định thu tay về, đột nhiên, Lục Kiến Thành bước tới và ôm lấy cô: “Không ôm được hai đứa nhóc ấy, thì ôm một anh chàng đẹp trai, có thiệt thòi không?”
Nam Khuê cười đáp: “Không những không lỗ, mà còn có lãi nữa, một vốn bốn lời.”
“Đúng rồi, mới có một ngày, làm sao anh bố trí được nơi này thành như vậy thế?” Nam Khuê tò mò hỏi.
“Thời gian quả thực khá gấp, muốn quét sơn chắc chắn không kịp, cho nên anh đã cho người trang trí bằng tấm dán tường.
Về phần đồ vật bên trong, anh sắp xếp rất nhiều người, bọn họ phân chia mua từ những nơi khác nhau đem đến.
Nhiều người nên sức lực lớn, cho nên trang trí cũng rất nhanh.” Lục Kiến Thành giải thích.
“Tuy nhiên, vẫn còn khá sơ sài, đợi sau này về nhà, anh sẽ tự mình thiết kế phòng đồ chơi cho chúng, sau đó lại tự mình dẫn chúng đến tham quan thủy cung, đưa chúng đi câu cá, lặn xuống nước và tận mắt chứng kiến vẻ đẹp dưới đáy biển.”
Nam Khuê tràn ngập ý cười nhìn anh.
Lại cố tình nói: “Xem ra người nào đó có con, liền quên mất mẹ của chúng, anh không định đưa em theo sao? Vậy em đương nhiên phải đau lòng rồi!”