Hôm đó, là sinh nhật của Vân Thư.
Sáng sớm bác gái Chu đã dặn dò người của nhà bếp chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, tất cả đều là những món mà Vân Thư và Lục Kiến Thành thích.
Mấy năm nay, kể từ sau khi thiếu phu nhân rời đi, nhà họ Lục cũng trở nên vắng vẻ hơn rất nhiều.
Tuy rằng thiếu gia thường trở về nhưng lại trở nên lặng lẽ rất nhiều, trên mặt cũng không còn nụ cười.
Vân Thư đau lòng con trai mình, cho nên bỗng chốc cũng già đi rất nhiều.
Về phần Lục Minh Bác, ông ấy đã chuyển về nhà họ Lục.
Nhưng, ông ấy và Vân Thư luôn tách ra ở riêng.
Một người ở tầng một, một người ở tầng hai, một tháng cũng không nói chuyện với nhau được vài câu.
Bác gái Chu thấy vậy thì sốt ruột.
Mặc dù nói hai người vẫn luôn hục hặc, nhưng là người ở bên cạnh chăm sóc lâu, trong lòng bà ấy rất rõ ràng, trong lòng lão gia và phu nhân đều có nhau, cũng vẫn còn yêu nhau.
Chỉ cần một cơ hội để hòa giải.
Mà sinh nhật của phu nhân, chính là một cơ hội rất tốt.
Thời gian, chầm chậm trôi.
Chẳng mấy chốc đã đến mười một giờ, bác gái Chu đã ra vào phòng bếp mấy lần, tất cả thực đơn đã được xác nhận lại được xác nhận lại.
Vân Thư mỉm cười nhìn bà ấy: “Nhìn bà kìa, sinh nhật tôi mà bà còn lo lắng hơn cả tôi nữa.
”
“Đương nhiên rồi, sinh nhật của phu nhân lần này phải tổ chức thật vui vẻ, để lại ấn tượng khó quên, món ăn trong phòng bếp hôm nay đều là món mà bà và thiếu gia thích.
”
“Hôm qua Kiến Thành gọi điện thoại cho tôi, nói hôm nay nó sẽ về nhà ăn cơm cùng tôi, sao còn chưa về?” Vân Thư hỏi.
Bác gái Chu cười an ủi: “Phu nhân, thiếu gia luôn giữ lời hứa với bà, cậu ấy đã đồng ý thì chắc chắn sẽ về, bà đừng lo lắng.
”
“Ừ.
”
Bởi vì là sinh nhật, cho nên Vân Thư đặc biệt mặc một chiếc sườn xám.
Sườn xám màu đỏ hồng tươi, nếu màu này mặc trên người trung niên bình thường, chắc chắn sẽ rất không phù hợp.
Nhưng mặc trên người Vân Thư, lại khiến cho bà cực kỳ trẻ trung, và trông quyến rũ lạ thường.
Lúc này, Lục Minh Bác từ ngoài cửa chậm rãi đi vào.
Nhìn thấy Vân Thư, ông ấy căng thẳng vỗ vỗ bộ vest trên người, rồi lại kéo cà vạt.
Nghĩ đến mái tóc mình vừa mới cắt, ông ấy lại có chút không tự tin sửa sang.
Làm xong tất cả những việc này, ông ấy mới đi về phía Vân Thư, đưa cho bà cái hộp tinh xảo trong tay, đồng thời nói: “Sinh nhật vui vẻ, xem xem có thích không?”
“Tặng cho tôi à?”
Rõ ràng Vân Thư rất bất ngờ với món quà của Lục Minh Bác.
“Ừm, quà sinh nhật tặng cho bà.
” Lục Minh Bác gật đầu.
Vân Thư vẫn có chút kinh ngạc, sau khi nhận lấy, bà tùy đặt lên bàn bên cạnh.
Kiềm chế sự mất mát trong lòng, Lục Minh Bác nói: “Có muốn mở ra xem thử không? Tôi giúp bà.
”
Nhìn ông ấy, trái tim Vân Thư đập mạnh vài lần.
Cuối cùng, hờ hững gật đầu: “Ừm.
”
Được sự đồng ý của bà, Lục Minh Bác lập tức mỉm cười mở chiếc hộp, bày đồ bên trong ra trước mặt Vân Thư,
“Rất tôn lên làn da của bà, bà xem xem, có thích không?”
Là một sợi dây chuyền ngọc trai màu hồng.
Không thể không nói, “Màu hồng” này thật sự rất đẹp.
Vân Thư đã bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ngọc trai màu hồng tự nhiên rất hiếm thấy, có thể xâu chuỗi thành một sợi dây chuyền thì càng khó hơn.
“Ông lấy ở đâu vậy? Sợi dây chuyền như thế này rất khó tìm.
” Vân Thư hỏi.
“Bà thích không?” Lục Minh Bác vẫn cố chấp hỏi.
Vân Thư không gật đầu, nhưng cũng chẳng lắc đầu.
Lục Minh Bác nắm bắt cơ hội ngay lập tức: “Vậy tôi đeo vào cho bà.
”
Dường như nhìn ông ấy rất lâu, trong lòng Vân Thư đang giãy giụa
Lúc này, bác gái Chu đi tới: “Phu nhân, ngọc trai màu hồng này rất đẹp, rất tôn lên màu da của bà, không phải lúc trước bà còn nói đã vừa ý một sợi dây chuyền sao, theo như tôi thấy, sợi dây chuyền này của lão gia quả thực đã tặng vào trong lòng bà rồi.
”
“Phu nhân, chuỗi ngọc trai hiếm có như vậy, bà nên nhận đi!”
Lục Minh Bác cũng vội nói: “Phải đấy, bà đeo vào chắc chắn rất đẹp.
”
“Ừm!”
Lúc này Vân Thư mới nhẹ nhàng đáp.
Lục Minh Bác gật đầu ngay lập tức, ông ấy rất vui mừng nói: “Được, tôi đeo vào cho bà.
”
Dứt lời, ông ấy liền vòng ra phía sau Vân Thư.
Chẳng mấy chốc, sợi dây chuyền đó đã hoàn hảo xuất hiện trên cổ Vân Thư.
Làn da của bà rất trắng, tuy đã có tuổi nhưng chăm sóc cực kỳ tốt, dưới sự nổi bật của ngọc trai màu hồng, trông bà càng thêm hồng hào và đầy đặn, trong màu trắng lộ ra màu hồng.
“Rất đẹp!”
Lúc này, Lục Minh Bác nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền ngay cổ bà, không chút do dự khen ngợi.
“Đừng tưởng rằng chỉ một sợi dây chuyền là đã có thể mua chuộc được tôi.
” Khôi phục lại vẻ lạnh lùng lúc trước, Vân Thư hắng giọng nói.
“Tôi không nghĩ như thế, chỉ cần bà thích là được.
”
“Sao Kiến Thành còn chưa về?” Vân Thư đi về phía bàn ăn, đổi chủ đề.
Đúng lúc này, người giúp việc trong nhà chạy nhanh vào.
Bởi vì chạy quá nhanh nên suýt nữa đụng vào Vân Thư, may mà Lục Minh Bác kịp thời kéo bà lại, che chắn bà ở phía sau.
“Có chuyện gì? Sao lại hấp tấp như vậy?”
“Lão… lão gia, phu nhân, thiếu… thiếu gia cậu ấy… cậu ấy về rồi!” Người giúp việc mở to mắt, thở hồng hộc nói.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì quả thực cô ấy không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
“Vốn dĩ hôm này Kiến Thành sẽ trở về, việc này có gì đáng ngạc nhiên đâu?”
“Không… không phải.
Không chỉ thiếu gia, mà còn… còn có thiếu phu nhân, tôi thấy thiếu phu nhân cũng trở về.
”
Vân Thư nghe vậy, lập tức nắm lấy cánh tay cô ấy, kích động hỏi: “Cô vừa nói cái gì? Thiếu phu nhân…? Lẽ nào cô không biết thiếu phu nhân đã chết rồi sao?”
“Phu nhân, tôi không gạt bà đâu, thật sự là thiếu phu nhân, chắc chắn tôi sẽ không nhận nhầm.
”
“Nhưng mà người đã chết, làm sao có thể sống lại được?” Vân Thư thì thầm.
Ngay sau đó, bà nghĩ đến Tiểu Sảng.
Phải nói rằng, cô gái đó thật sự quá giống Nam Khuê.
Nếu dưới sự giúp đỡ của ánh đèn và một số điều kiện khác, thì gần như có thể làm giả thành thật.
“Người đó không phải là thiếu phu nhân, chỉ là trông có hơi giống con bé thôi, cô nhìn nhầm rồi.
” Ngay lập tức, Vân Thư bình tĩnh nói.
Trong lòng bà, đã tin chắc rằng “Thiếu phu nhân” trong miệng người giúp việc chính là “Tiểu Sảng”.
“Mẹ, con về rồi!”
Lúc này, giọng nói của Lục Kiến Thành từ phía sau vang lên.
Cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn của anh xuất hiện ở trước mặt Vân Thư.
“Con? Vừa rồi có người nói, con dẫn người về, người đâu?” Vân Thư hỏi.
Lục Kiến Thành đi đến gần, nắm tay Vân Thư đi ra ngoài, đồng thời nói: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật mẹ, con muốn tặng cho mẹ một bất ngờ, mẹ chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Bất ngờ gì vậy? Sao lại bí ẩn thế?”
Hắng giọng, Lục Kiến Thành nâng cao giọng, lớn tiếng nói: “Có thể đi ra được rồi!”
Dứt lời, Nam Khuê cất bước, chậm rãi đi ra.
“Nam Khuê?”
Nhìn người trước mặt, Vân Thư kích động lẩm bẩm.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thì quả thực bà cũng không dám tin vào mắt mình.
Người trước mặt, bóng dáng quen thuộc, bước chân quen thuộc và khuôn mặt này hoàn toàn giống hệt trong trí nhớ.
Con bé không phải Tiểu Sảng.
Con bé là Nam Khuê!