“Nam Khuê? Sao lại là cô, cô thực sự chưa chết sao?”
Hạ Nhu tháo kính râm, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt ngạc nhiên không thể tin được.
Nhận ra đó là Hạ Nhu, Nam Khuê gần như vô thức kéo Niệm Khanh và Tư Mặc ra phía sau cô, giữ chặt lấy hai đứa trẻ.
Nhìn thấy hành động đó của cô, Hạ Nhu lập tức đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ.
Đôi mắt bà ta nhìn chằm chằm, vì ghen tuông, khuôn mặt gần như đã biến đổi trắng bệch ra như “ma”.
“Cô thực sự đã sinh cho nhà họ Lục hai đứa con sao? Bọn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi?”
“Chuyện này không liên quan tới bà, tránh ra.”
Nam Khuê đẩy bà ta ra, dắt Tư Mục và Niệm Khanh đi về phía trước.
Nếu như biết trước sẽ gặp Hạ Nhu ở đây, cô nhất định sẽ không lựa chọn khu vui chơi trong nhà của trung tâm thương mại này, mà sẽ sẽ đi công viên vui chơi giải trí lớn ngoài trời.
Hạ Nhu bước trên đôi giày cao gót, điên cuồng đuổi theo.
“Nam Khuê, cô đừng đi, tôi thấy hai đứa trẻ này cũng 4,5 tuổi rồi, mấy năm trước, cô và Dạ Bạch cũng từng…”
“Câm miệng.”
Hạ Nhu còn chưa kịp nói xong đã bị Nam Khuê quát mắng.
Hạ Nhu lúc này lại giống như một người đàn bà đanh đá, chua ngoa, ngang ngược không biết phải trái chặn cô lại.
Căn bản là không để Nam Khuê đi về phía trước.
“Tôi nói lại lần nữa, tránh ra!” Nam Khuê nói từng chữ, từng chữ một lạnh lùng nhắc nhở.
“Trước khi làm rõ danh tính thực sự của hai đứa trẻ này, tôi tuyệt đối không tránh, Nam Khuê, chúng nếu là cháu của tôi, tôi nhất định phải để Dạ Bạch nhận lại quyền nuôi con.”
“Hạ Nhu, bà bị điên à!”
Nam Khuê không thể nhịn được nữa lập tức nói: “Nếu bà bị điên thì lập tức tới bệnh viện tâm thần đi, đừng tới chỗ tôi giở trò ngang ngược.”
“Tư Mặc, dắt em trai con, chúng ta đi thôi.”
Thấy bọ họ rời đi, Hạ Nhu vội vàng nắm lấy tay tiểu Niệm Khanh.
Bà ta kéo tay nhanh và dùng lực mạnh nên Tiểu Niệm Khanh lập tức cau mày: “Mami, cứu con!”
Nam Khuê không nói gì, cô lập tức túm lấy mái tóc dài của Hạ Nhu.
Giọng nói phát ra càng lạnh lùng hơn: “Hạ Nhu, tôi đếm đến ba.
Nếu bà không bỏ con trai tôi ra, tôi không ngại nhổ tóc bà đâu.”
“Một, hai…”
Chuẩn bị đếm tới 3, nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Nam Khuê, Hạ Nhu sợ hãi buông cổ tay Niệm Khanh ra.
“Con có sao không, để mẹ xem nào?”
Nhìn thấy cổ tay Niệm Khanh đỏ lên một mảng, Nam Khuê vô cùng xót xa.
Lấy điện thoại ra, cô lập tức gọi một cuộc điện thoại.
Rất nhanh có mấy người cảnh sát đã tới.
“Xin hỏi ai là cô Nam Khuê?”
Nam Khuê giơ tay: “Là tôi.”
“Là cô báo cảnh sát, nói là có người dùng vũ lực định bắt cóc con cô phải không?” Cảnh sát hỏi.
Nam Khuê nhìn một cảnh sát nói: “Làm phiền anh đưa hai đứa bé đi ra kia chơi một lát, chuyện tiếp theo đây không thích hợp để chúng nghe.”
“Được.”
Nhìn thấy tiểu Tư Mặc và tiểu Niệm Khanh được cảnh sát đưa vào một cửa hàng trong tòa nhà, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lập tức, cô chỉ vào Hạ Nhu: “Anh cảnh sát, là bà ta.
Giữa thanh thiên bạch nhật, bà ta luôn muốn bắt cóc con tôi và định dùng vũ lực.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Cô…?” Hạ Nhu mặt tức giận nhìn Nam Khuê: “Đồ khốn nạn, cô đang nói nhảm gì vậy?”
Nam Khuê chỉ bình tĩnh nhìn viên cảnh sát bên cạnh: “Anh cảnh sát, bà ta còn chửi bới và xúc phạm tôi.”
“Mọi thứ đảo lộn rồi, Nam Khuê, mấy năm không gặp, tôi đã đánh giá thấp cô rồi, sớm biết thế này, lúc đó tôi nên giết cô.”
Nam Khuê tiếp tục giữ bình tĩnh: “Đây là những gì chính tai các anh nghe thấy, ngoài lời nói chửi mắng, bà ta còn đe dọa tính mạng của tôi, anh cảnh sát, các anh hãy nhớ, nếu sau này tôi bị bắt cóc, hoặc nếu có nguy hiểm xảy ra, thì chính là bà ta hãm hại tôi.”
Lúc này, Hạ Nhu tức giận không nói lên lời.
Bà ta chỉ tay về phía Nam Khuê, toàn thân run lên vì tức giận, trên khuôn mặt chỗ xanh lét, chỗ trắng bệch.
Nhưng cái miệng đó, lại nửa ngày không nói ra được từ nào.
Cuối cùng, chỉ có thể nhìn cảnh sát, khổ sở giải thích: “Các anh không thể nghe từ một phía được, nhất định phải nghe lời giải thích của tôi, người phụ nữ này, cô ta và con trai tôi đã từng ở bên nhau, bây giờ cô ta dắt theo hai đứa trẻ này, tôi nghi ngờ là con của con trai tôi.”
“Nếu chúng là cháu nội của tôi, tôi đương nhiên phải đưa chúng về nhà.”
Chưa từng thấy một người vô liêm sỉ như vậy bao giờ.
Mức độ vô liêm sỉ của Hạ Nhu thực sự đã đổi mới nhận thức của Nam Khuê trong mấy mươi năm qua.
“Các anh đều mặc cảnh phục, nhất định phải thực thi luật pháp một cách công bằng, giúp đỡ người già như tôi.
Tôi nhiều tuổi rồi, chỉ mong có cháu trai nhưng người phụ nữ này nhất quyết không cho tôi gặp cháu tôi.”
“Điều này có lý không?”
“Các anh đến thật đúng lúc, chỉ cần cho hai đứa trẻ này và con trai tôi làm xét nghiệm DNA, mọi thứ sẽ lập tức rõ ràng.
Tôi thực sự không còn cách nào khác, các anh cảnh sát phải giúp tôi.”
Kỹ năng diễn xuất này của Hạ Nhu, không làm diễn viên thật sự là đáng tiếc.
Nam Khuê thực sự cảm thấy khó hiểu, bố chồng cô là một người thông minh, tháo vát, là người có đầu óc, sao ngày đó lại bị người đàn bà đanh đá chua ngoa này mê hoặc nhỉ.
Thật sự không thể tin nổi.
Hạ Nhu túm lấy tay của một anh cảnh sát, khóc lóc vô cùng thảm thương, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Nam Khuê cũng không ngăn cản bà ta.
Cô chỉ khoanh tay, đứng ở đó lặng lẽ nhìn Hạ Nhu diễn.
Cuối cùng, Hạ Nhu cảm thấy rằng mình đã diễn rất đạt, nếu tiếp tục diễn thêm có thể sẽ bị lộ, vì vậy bà ta dừng lại và lau đi những giọt nước mắt thương tâm.
Liếc bà ta một cái, Nam Khuê lạnh lùng hỏi: “Diễn xong chưa? Còn có điều gì muốn nói nữa không?”
Hạ Nhu một mực diễn vẻ thương tâm, liền gật đầu.
Nhận ra câu hỏi mà Nam Khuê vừa hỏi, sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên rất khó coi: “Cái gì mà diễn? Nam Khuê, cô nói khó nghe vậy, những gì tôi vừa nói đều là sự thật.”
“Mấy lời nói của người phụ nữ này không có câu nào là sự thật cả.
Trước tiên, tôi và con trai bà ta trước giờ chưa từng ở bên nhau, vì thế chắc chắn không thể có con.”
“Con trai tôi có cha mẹ, ông bà, bà ta ở trước mặt các anh khóc lóc và tỏ ra yếu đuối chỉ để che đậy sự thật rằng bà ta chỉ muốn bắt cóc và làm tổn thương các con tôi.”
“Nam Khuê, cô…” Hạ Nhu vẫn giữ khuôn mặt đáng thương nhìn cô: “Cô đừng ngậm máu phun người.”
“Tôi có bằng chứng.”
Nghe thấy những lời này, mặt Hạ Nhu lập tức tái nhợt đi.
Nam Khuê nhìn về phía lối vào thang máy.
Ngay sau đó, một người đàn ông có thân hình hơi mập và cao khoảng 1m7 mặc bộ vest chạy đến.
Nhìn thấy anh ấy, Nam Khuê liền nhìn cảnh sát nói: “Đây là giám đốc của trung tâm thương mại, anh ấy đã mang theo đoạn trích xuất từ camera giám sát, từ camera giám sát có thể thấy rõ người phụ nữ này đang liên tục kéo và cướp con của tôi.
Và điều này gây ra tổn thương đối với các con tôi.”
“Cộng thêm những lời xúc phạm và đe dọa vừa rồi, yêu cầu các anh đưa bà ta về đồn cảnh sát.”