Tuy rằng cô là vì nguyện vọng của ông nội muốn bảo vệ thật tốt cuộc hôn nhân này, muốn bảo vệ thật tốt nhà của họ.
Nhưng nếu như đã quyết định duy trì cuộc hôn nhân này rồi thì cô đương nhiên không hy vọng đây chỉ là một cái vỏ trống rỗng.
Cô có thể chịu đựng việc anh muốn duy trì cuộc hôn nhân này là vì ông nội, cũng có thể chấp nhận việc anh không yêu cô, nhưng mà….
Cô không có cách nào chấp nhận được việc trong thời gian hôn nhân của bọn họ mà Lục Kiến Thành vẫn qua lại với Phương Thanh Liên.
Nếu thật sự như vậy, thì cô được coi là cái gì đây?
Lục Kiến Thành vừa đi không lâu, Nam Khuê nhận được điện thoại của Lâm Niệm Sơ.
“Khuê Khuê, tới chỗ cũ uống cafe đi, tớ về rồi.”
“Về thật rồi sao? Không phải đã nói tháng sau mới quay xong sao?” Nam Khuê có chút ngoài ý muốn.
“Vốn dĩ là thế, nhưng mà trong lúc quay nam chính bị thương rồi, chắc phải đợi khoảng 1 thời gian nữa mới có thể quay tiếp được.”
Lâm Niệm Sơ đang là một minh tinh tuyến 1, cũng là người bạn thân tốt nhất của Nam Khuê.
Cô ấy quay về, Nam Khuê đương nhiên là rất vui.
Chuẩn bị lại một chút Nam Khuê liền lập tức đến tiệm café quen thuộc của hai người.
Nói ra thì tiệm café đó cách công ty Lục Kiến Thành rất gần.
Mở ở khu đất sầm uất nhất của thành phố, khu nhà tấc đất tấc vàng, nhưng không thể không nói, diện tích rất rộng rãi, trang trí lại sang trọng.
Quan trọng nhất đó là phục vụ pha chế pha café rất giỏi, Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ đều rất thích mùi vị ở đó.
Bởi vì do thân phận của Lâm Niệm Sơ, Nam Khuê đặc biệt chọn một góc khuất yên tĩnh.
Cô đến trước, gọi một một ly Capuchino mà Niệm Sơ thích.
Sau đó mới gọi một ly nước lọc cho mình.
Nửa năm không gặp lúc nhìn thấy Niệm Sơ, Nam Khuê suýt chút nữa không nhận ra cô ấy: “Niệm Niệm, tớ không nhận nhầm đó chứ!”
Lâm Niệm Sơ biết cô nói chuyện mình phơi nắng đen xì, đau lòng mà nói: “Trời ạ, thật sự rõ ràng như vậy saooo?”
“Ừm.” Nam Khuê uống một ngụm nước, dùng sức gật mạnh đầu: “Rõ ràng đến nỗi không thể rõ ràng hơn rồi.”
“Phí công mỗi ngày tớ bôi kem chống nắng với kem nền nhiều như thế, đáng thương cho làn da mềm mại của tớ, vẫn là bị phơi đen rồi, nhưng mà ánh nắng bên đó thật sự quá độc, mỗi ngày tớ chạy ở bên ngoài, không bị rám nắng mới lạ.”
“Không sao đâu.” Nam Khuê vội vàng cười an ủi: “Cho dù có đen đi thì Niệm Niệm của chúng ta vẫn là nữ minh tinh đẹp nhất, liếc mắt một cái là có thể hạ gục cả giới giải trí này.”
“Haha, tuy là hơi khoa trương nhưng mà tớ thích cậu nịnh như vậy.” Nói xong cả hai lại cười một trận.
Lâm Niệm Sơ uống một ngụm café rồi mới phát hiện thứ Nam Khuê uống không phải café mà lại là nước lọc.
“Chuyện gì đây, Khuê Khuê, không phải là cậu có rồi đó chứ?” Lâm Niệm Sơ kinh ngạc mà đoán mò.
“Ừ, có rồi.” Nam Khuê nhàn nhạt gật đầu.
Cô trả lời rất dứt khoát.
Nếu như Niệm Niệm đã hỏi rồi thì cô cũng không muốn giấu cô ấy.
Lần này Lâm Niệm Sơ đã ngạc nhiên tới ngây người rồi.
Qua một lúc sau cô ấy mới chậm chạp hoàn hồn lại, nhìn Nam Khuê đầy hoài nghi: “Khuê Khuê, cậu không lừa tớ đấy chứ, cậu thật sự có em bé rồi?”
“Cậu thấy tớ giống đang nói dối hả? Đến café mà tớ thích nhất tớ cũng bỏ rồi.” Nam Khuê cúi thấp đầu, nhìn cốc nước lọc trước mặt mình.
Lúc này Lâm Niệm Sơ không còn nghi ngờ gì nữa, Nam Khuê thật sự có thai rồi.
Ngay sau đó, cô ấy bắt đầu mắng: “Cái tên tra nam Lục Kiến Thành này đúng là đồ khốn, biết cậu mang thai rồi còn muốn ly hôn với cậu.”
“Sao cậu lại biết chúng mình muốn ly hôn?” Nam Khuê lấy làm lạ.
“Đương nhiên là tớ biết rồi, trên đời này không bức tường nào mà chắn được gió hết.”
Nghĩ một chút, Nam Khuê liền hiểu ra: “Hoắc Ti Yến nói với cậu đúng không.”
Lời vừa dứt, cô liền thấy Lâm Niệm Sơ trở nên kích động nói: “Đúng là ngày tốt mà, nói tra nam thì tra nam liền tới.”
“Cái gì?”
“Lục Kiến Thành.” Lâm Niệm Sơ cắn răng nói.
Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi câu “Kiến Thành” quen thuộc đó vang lên, cô mới phản ứng lại.
Vừa quay người lại liền nhìn thấy Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên.
Phương Thanh Liên mặc một chiếc váy dài màu trắng, nở nụ cười dịu dàng rực rỡ lại tươi đẹp, tựa như một cô gái xinh đẹp, thanh lịch tài trí.
Cô ta gọi café, tự mình cầm một cốc rồi đưa cho Lục Kiến Thành một cốc.
Lục Kiến Thành nhận cốc café đó rồi đẩy Phương Thanh Liên vào một góc kín đáo.
“Kiến Thành, hôm nay anh hẹn em ra đây em rất vui đó, em đã biết chuyện của ông nội rồi, em cũng chia buồn với anh, anh có thể hẹn em ra đây có nghĩa là anh đã nghĩ thông suốt rồi có đúng không?” Phương Thanh Liên nở một nụ cười dịu dàng vô hại.
Lục Kiến Thành ngửa đầu uống một ngụm lớn café, hương vị nồng đậm thơm ngát của café thường ngày, hôm nay vào miệng anh lại chỉ cảm nhận được vị đắng chát khác thường.
Lâm Niệm Sơ nhìn thấy hết thảy, có chút không kìm nén được, cô ấy đang định đứng lên xông qua thì Nam Khuê giữ tay cô lại.
“Khuê Khuê, bọn họ đã dám công khai hẹn hò trước mặt cậu rồi, xem tớ làm sao dạy dỗ đôi cẩu nam nữ này.” Lâm Niệm Sơ giữa đường thấy chuyện bất bình nên không thể bình tĩnh được.
“Trước tiên đừng qua, có thể hôm nay họ tới để chia tay đó.” Nam Khuê giải thích.
“Chia tay? Chuyện gì đấy?”
“Chuyện ông nội mất đã đả kích tới Kiến Thành, bọn tớ đã quyết định không ly hôn nữa, muốn giữ gìn cuộc hôn nhân này thật tốt.”
Lâm Niệm Sơ lập tức nắm chặt lấy tay Nam Khuê, lo lắng hỏi: “Khuê Khuê, cậu nghĩ kỹ chưa, cậu thật sự quyết định muốn ôm lấy một người đàn ông không yêu cậu, thật sự muốn giữ lấy cuộc hôn nhân này sao?”
Hốc mắt cô trở nên ẩm ướt.
Nam Khuê ngẩng đầu lên cố gắng chớp chớp mắt, sau đó hít một hơi thật sâu rồi nói với Lâm Niệm Sơ: “Ừ, tớ quyết định rồi, tớ muốn thử lại lần nữa.”
“Lúc đầu chúng tớ hẹn là ba năm, bây giờ vẫn còn lại một năm, tớ muốn cho mình một cơ hội.”
“Nếu như một năm sau, anh ấy vẫn không có chút tình cảm nào thì không cần biết đau khổ tới mức nào tớ cũng sẽ từ bỏ.”
Lâm Niệm Sơ nhìn cô, đau lòng hết sức.
Nửa ngày sau mới ném ra một câu: “Cô nhóc ngốc nghếch, anh ta có đáng để cậu làm vậy không?”
“Có lẽ là không đáng, nhưng cho dù là đã chết tâm rồi thì tớ cũng muốn cho bản thân một lý do, vả lại…”
Tay Nam Khuê đặt lên bụng, ánh mắt trở nên dịu dàng như nước: “Chúng tớ vẫn còn bé con, tớ muốn cho bé con một gia đình hoàn chỉnh.”
Nhìn ánh mắt của Nam Khuê, Lâm Niệm Sơ cũng hiểu hết rồi.
Cô không khuyên nữa, bởi vì trong rất nhiều phương diện bọn họ đều giống nhau.
Rõ ràng biết rõ là không đáng, rõ ràng biết giống như những con thiêu thân đang lao đầu vào lửa.
Thế nhưng không đâm đầu vào ngõ cụt, không làm cho đầu rơi máu chảy thì sẽ không chịu quay đầu.
Bên đó, Phương Thanh Liên vẫn luôn nhìn Lục Kiến Thành uống café.
Không tới ba phút, cốc cafe trong tay anh đã uống hết rồi.
Cuối cùng không nhịn được nữa, cô ta chủ động nói chuyện: “Kiến Thành, hôm nay anh hẹn em có phải có chuyện gì quan trọng muốn nói không.”
Ông cụ đã mất rồi, anh với Nam Khuê cũng nên ly hôn.
Hôm nay Kiến Thành tìm cô ta ra đây chắc chắn là muốn cầu hôn nhỉ.
Chắc chắn bây giờ anh ấy đang căng thẳng, rất căng thẳng rất căng thẳng, thế nên mới uống liền một lúc hết cả cốc café như vậy.
Phương Thanh Liên tự tìm một lời giải thích như một lẽ tất nhiên.
Cho đến khi Lục Kiến Thành lên tiếng: “Là có chuyện quan trọng muốn đích thân nói với em.”
“Vâng, anh nói đi.” Phương Thanh Liên nhìn anh, trong ánh mắt tràn ngập mong chờ và phấn khích
“Thanh Liên, chúng ta chia tay, em hãy tìm một người tốt để gả đi.”
“Cái gì?” Phương Thanh Liên không dám tin mà ngẩng đầu lên, cả người đều ngẩn ra: “Kiến Thành, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Em nghe không hiểu.”