Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu


Nam Khuê gật đầu: “Đúng vậy!”
Đông Họa giương mắt nhìn sang, dáng người cao thẳng vừa gợi cảm vừa đẹp trai hiện lên trong ánh hoàng hôn, đường nét rõ ràng cùng đôi lông mày sâu thẳm khiến cô say mê không thôi.
Không chỉ có cô, mà ngay cả mấy tá nhỏ cũng viện đủ thứ lý do để chạy đến phòng bệnh này.
Cô làm sao lại không biết nguyên nhân cơ chứ, e rằng chín phần mười chính là vì nhan sắc cực đỉnh thu hút ánh nhìn người khác.
“Nếu là anh ấy, nếu là anh ấy thì…”
Trong lòng Đông Họa đã nhai đi nhai lại câu này rất nhiều lần.
Cô đồng ý, ngàn lần đồng ý, vạn lần đồng ý, làm sao có thể không đồng ý được chứ?
Nhưng người anh ấy yêu lại không phải là cô.
Bên cạnh đó, với tính cách của anh ấy chắc chắn sẽ chống lại cái gọi là những cuộc hẹn hò hay hôn nhân mù quáng.
Cho dù không chiếm được hảo cảm từ anh, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi bị người ta chán ghét!
Thế là, Đông Họa khẽ mím nhẹ môi: “Nhưng tính cách của anh ấy có lẽ sẽ không thích cái gọi là xem mắt kia đâu.”
Những lời này khiến Nam Khuê nhớ lại lúc trước.
“Cậu nói đúng, là mình đã quá lơ là rồi.

Mình nóng nảy quá, xém chút nữa đã làm hỏng khúc uyên ương.

Hay là thế này đi, duyên phận vẫn chưa đến thì cứ yên lặng chờ đợi, duyên phận đến rồi có chống cự cũng không chống cự được.”
Ở phía bên kia, Chu Tiễn Nam, Tư Mặc và Niệm Khanh đều đang có khoảng thời gian vui vẻ với nhau.
Đột nhiên, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Anh hai, có thật là anh không?”
Ngay sau đó, Chu Phượng Kiều liền chạy vào, và nhanh chóng nhào vào vòng tay của Chu Tiễn Nam: “Anh à, anh bị thương sao không nói cho chúng em biết, làm em và mẹ lo lắng muốn chết.”
Vừa lời dứt, Chu Cẩm cũng nắm tay Mộc Uyển xuất hiện trước cửa phòng bệnh.
Vào lúc đó, toàn thân Nam Khuê đều choáng váng.
Vì sợ gia đình lo lắng nên Tiễn Nam nhất định không nói với gia đình về vết thương của mình.
Cho nên lúc họ đến, trong lòng cô cũng không có tư vị gì, thậm chí còn không nghĩ sẽ gặp được gia đình anh ở đây.
Dù sao cô cũng có quen biết bọn họ, hơn nữa dì và chị gái Chu Cẩm đối xử với cô rất tốt, thậm chí họ còn đối xử với cô như một đứa con dâu thật thụ.
Nhưng bây giờ, sau năm năm, không chỉ cô và Tiễn Nam không thể ở bên nhau, mà cô còn làm trì hoãn cuộc đời anh lâu như vậy.
Nghĩ đến điều này, Nam Khuê liền cảm thấy vô cùng áy náy.
“Dì, chị Cẩm.” Nam Khuê chủ động chào hai người họ.
Khi họ nhìn thấy Nam Khuê, họ rõ ràng cũng khá ngạc nhiên khi gặp lại cô.
Sau một hồi kinh ngạc, Chu Cẩm là người đầu tiên có phản ứng: “Chị nghe Tiễn Nam nói em đã quay về, còn tưởng phải qua một thời gian nữa mới có thể gặp được em, nhưng không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy.”
“Là lỗi của em, do em sơ suất.

Lẽ ra em nên chủ động đến thăm chị và dì.”
Mộc Uyển vẫn giữ thái độ ôn hòa và nhẹ nhàng: “Khuê Khuê, cảm ơn con đã đến thăm Tiễn Nam.

Lần này nó bị thương nằm trong bệnh viện của con, chắc đã làm phiền con không ít đâu nhỉ!”
“Dì à, dì đừng khách sáo với con như vậy.” Nói xong, Nam Khuê kéo tay Đông Họa đến bên cạnh mình: “Đúng rồi, đây là đồng nghiệp của con, tên là Đông Họa, chính cậu ấy đang chăm sóc cho Tiễn Nam mấy ngày nay, nếu như dì thật sự muốn cảm ơn, dì nên cảm ơn cậu ấy mới phải.”
“Chào dì, con là bác sĩ, đây là việc con nên làm mà, dì đừng khách sáo quá.” Đông Họa nói.
Mộc Uyển nở nụ cười hiền lành: “Như vậy đâu có được, dì vẫn phải cảm ơn con.

Dì biết rõ tính cách của Tiễn Nam.

Lúc cứng đầu thì thật sự rất cứng đầu, giống như lần bị thương này cũng vậy, hoàn toàn không chịu nói chúng ta biết bất kỳ tin tức nào.

Dì hiểu vốn dĩ nó không muốn nói cho chúng ta biết, nếu không phải hôm nay dì gọi điện cho lãnh đạo của nó, dì còn không biết chuyện nó bị thương nữa.”
“Dì à, là do Tiễn Nam sợ dì lo lắng quá độ, cho nên muốn đợi khi nào cơ thể lành lại mới nói cho dì biết.” Nam Khuê an ủi bà.
“Ừm, dì biết chứ, nhưng bây giờ đã biết rồi, người làm mẹ này đương nhiên sẽ lo lắng rồi.”
Nhìn về phía cửa sổ, Nam Khuê lập tức vẫy tay: “Niệm Khanh, Tư Mặc, hai con mau tới đây.”
“Tụi con tới đây, mami.”
Vừa dứt lời, hai đứa trẻ lập tức chạy đến bên cạnh Nam Khuê.
Nam Khuê nhìn về hướng Mộc Uyển và nói với hai đứa nhỏ: “Đây là mẹ của chú Chu, các con có thể gọi là bà nội Mộc.”
“Chúng cháu chào bà nội Mộc!” Hai đứa trẻ lập tức đồng thanh.
Nghe giọng nói ngây thơ của hai đứa trẻ vang lên, trong lòng Mộc Uyển hết sức phức tạp.
Có một chút vui, nhưng cũng một chút u sầu và buồn bã.
Năm năm trôi qua, những đứa con của Nam Khuê đều đã lớn như vậy, hơn nữa còn là một cặp song sinh, điều này khiến bà thực sự rất ghen tị.
Lại nhìn sang Tiễn Nam của bà, nó vẫn còn là đứa trẻ độc thân.
Sự so sánh này khiến Mộc Uyển cảm thấy khoảng cách có hơi quá lớn.
“Nam Khuê, hai đứa trẻ sinh đôi này là…?” Mộc Uyển hỏi.
Nam Khuê cũng không né tránh, cô trả lời một cách hào phóng: “Là người nhà họ Lục, con đã mang thai với Kiến Thành trước khi con ra nước ngoài.”
Dù biết đó là câu trả lời nhưng Mộc Uyển vẫn cứ hỏi đi hỏi lại những câu thừa thãi.
Như thể nếu làm như vậy, bà mới có thể hoàn toàn bỏ cuộc.
Hai đứa trẻ đáng yêu như vậy, thật tuyệt vời biết bao, nếu … nếu là con của Tiễn Nam thì tốt biết mấy!
Thôi bỏ đi, nếu đã không có duyên với nhau, bà cũng không nên cưỡng cầu, cứ coi như bà hồ đồ đi, lúc nào cũng ảo tưởng xa vời.
Sau một hồi trò chuyện, Nam Khuê nói: “Dì à, vì dì đã đến đây rồi nên chúng con sẽ không làm phiền dì và Tiễn Nam nói chuyện với nhau nữa.

Dì có thể tìm con ở trong bệnh viện nếu cần.”
“Được rồi, con đưa hai đứa trẻ về nhớ cẩn thận một chút.”
Nam Khuê và Đông Họa rời đi cùng hai đứa nhỏ.
Đi được một lúc, Chu Phượng Kiều nhanh chóng đi tới đóng cửa lại, đồng thời hỏi: “Anh trai, hai đứa nhỏ kia thật sự là con của Lục Kiến Thành sao?”
“Ừm.”
“Này …” Chu Phượng Kiều thở dài: “Định mệnh quá trêu người, nếu như anh gặp cô ấy trước, vậy hai đứa nhỏ kia có thể là con của anh rồi, mẹ của chúng ta cũng đã có thể ôm cháu nội rồi.”
Chu Cẩm lập tức thu hồi ánh mắt, nói: “Em đang nói nhảm cái gì vậy?”
“Chị à, em cũng chỉ tưởng tượng hợp lý một chút, than thở một câu thôi mà.”
“Nếu em không nói, cũng chẳng ai nói em câm đâu.”
Chu Phượng Kiều: “…”
Lời nói của chị gái cô luôn nhanh chóng và dứt khoát, hơn nữa chị cô cũng chưa bao giờ nói những điều vô nghĩa.
“Được rồi, được rồi, em không nói nữa là được chứ gì.”
Mộc Uyển bước lên phía trước, nhìn chằm chằm vào Chu Tiễn Nam, nhìn trái phải trước sau, từ trên xuống dưới để đảm bảo rằng anh hoàn toàn không có gì đáng lo cả.
“Mẹ à, chỉ là bị thương một chút thôi mà, con đã sắp phục hồi rồi, bây giờ thực sự rất ổn.” Chu Tiễn Nam nói.
“Chỉ là vết thương nhỏ mà con cũng giấu mẹ sao? Mẹ còn tưởng con bị thương rất nặng.”
“Được rồi mẹ, bây giờ con không sao cả, mẹ đừng quá lo lắng.”
Mộc Uyển nhìn anh như muốn xác nhận chắc chắn thêm lần nữa, lúc này bà mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Nam Khuê và những đứa nhỏ vừa rồi, bà cũng cảm thấy có chút hối hận: “Thật ra, em gái con nói đúng, dù sao con và nó tình sâu duyên mỏng, nếu không…”
Chu Tiễn Nam liền ngắt lời bà: “Mẹ, Phượng Kiều nói chuyện càn rỡ như vậy, thế mà mẹ lại hùa theo nó sao?”
“Được rồi, mẹ sẽ không nói gì nữa, bây giờ nó đã quay về, mấy đứa con cũng đã lớn thế này.

Tiễn Nam à, đã năm năm rồi, con nên chết tâm đi, tìm một cô gái khác ổn định cuộc sống, mẹ cũng đã đợi năm năm rồi, nếu cứ đợi thêm năm năm nữa, mẹ sẽ không còn cơ hội ôm cháu nội nữa đâu.”
“Mẹ!” Chu Tiễn Nam nắm lấy tay bà, nghiêm túc nói: “Có một chuyện con nhất định phải nói với mẹ.

Năm năm qua, con thích cô ấy là chuyện của riêng con, cũng chỉ có mình con thích cô ấy.”
“Khuê Khuê cũng giống như mẹ, đã thuyết phục con tìm bạn gái mới, thậm chí luôn cố gắng cắt đứt mối quan hệ với con, con biết cô ấy không muốn trì hoãn con.

Ít nhất cho đến nay, cô ấy là người con gái mà con yêu, vì vậy con hy vọng mẹ đừng trách cô ấy, đừng giận cô ấy, cũng đừng phàn nàn gì về cô ấy.”
“Cô ấy không hề trì hoãn con.

Từ đầu đến cuối đều là con nếm mật nằm gai, cam tâm tình nguyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui