Nghe cuộc đối thoại của họ, trái tim Nam Khuê như mềm nhũn đi.
Khó trách Kiến Thành lại đột nhiên nói muốn một em gái.
Hóa ra không chỉ có anh mà đây cũng là tâm nguyện của Niệm Khanh và Tư Mặc.
Giây phút này, trong lòng cô bỗng nhiên trở nên mềm mại.
Mặc dù đúng là còn rất sợ hãi, nhưng vì họ, vì những người cô yêu nhất, cô nguyện ý vượt qua sự sợ hãi trong lòng để dũng cảm thử một lần.
Nhưng Nam Khuê không ngờ, lúc cô nói suy nghĩ này cho Lục Kiến Thành, anh không do dự mà từ chối.
“Không được, anh không đồng ý.
”
“Ông xã, em nghe được cuộc trò chuyện của anh và Niệm Khanh Tư Mặc, là em không suy nghĩ đến mọi người, nếu mấy người đã muốn thì em nguyện ý thử một lần.
”
Nhưng Lục Kiến Thành vô cùng kiên định: “Không cần thử, anh đã hẹn xong lịch phẫu thuật rồi, từ nay về sau chúng ta sẽ không có thêm đứa nhỏ nào nữa.
”
Nam Khuê cắn môi nhìn anh: “Cho dù anh không muốn có con cũng không nhất thiết phải bắt em đi thắt ga-rô chứ! Lỡ như…”
Cô còn chưa nói xong thì Lục Kiến Thành đã nói: “Nói linh tinh gì vậy? Là anh hẹn phẫu thuật cho anh chứ không phải em.
”
“Anh?” Nam Khuê mở to mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh: “Ý của anh là, anh đi?”
“Ừm, anh đi làm giải phẫu buộc ga-rô.
Phụ nữ buộc ga-rô sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể, sức khỏe em vốn không tốt, sao anh lại nỡ để em đi chịu tội chứ?”
“Anh nghĩ kĩ chưa?” Nam Khuê hỏi.
“Đồ ngốc!” Lục Kiến Thành cưng chiều cười, đưa tay lên vuốt tóc cô: “Cái này còn phải nghĩ nữa sao? Đây là trách nhiệm không thể thoái thác của ông xã em.
”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà, anh là đàn ông, tất cả đều phải nghe anh.
”
Nam Khuê vẫn rất lo lắng, buổi tối cùng hai đứa nhỏ gọi điện video cho Niệm Sơ.
Mấy năm xuất ngoại, ngoài Chu Tiễn Nam ra, người duy nhất cô liên lạc chính là Niệm Sơ.
Lúc đầu cô không nghĩ đến chuyện liên hệ với Niệm Niệm.
Vì cô biết, dựa vào tính cách của Niệm Niệm, nếu cô ấy biết thì chắc chắc sẽ chạy đến.
Giống với Họa Họa, cô đều không muốn liên lụy đến bất kì ai.
Sau đó là hơn một năm sau.
Thật ra cô đã rất lâu rồi không chú ý đến tin tức trong nước, là Chu Tiễn Nam lúc hỏi thăm cô, mấy lần anh ấy muốn nói lại thôi, lúc đó Nam Khuê mới ý thức được có gì đó không thích hợp.
Lúc mở mạng lên, tất cả đều là tin tức xấu về Niệm Niệm.
Tất cả những chuyện xấu đều hướng về cô ấy, trong chớp mắt, trên mạng gần như đều là những lời mắng chửi cô ấy.
Những đại ngôn, phim truyền hình, tất cả mọi thứ đã kí xong hợp đồng đều ồn ào hủy hợp đồng.
Không chỉ như vậy Niệm Niệm còn phải bồi thường một khoản tiền vô cùng lớn.
Trong một đêm, người cô ấy yêu cầm lưỡi dao sắc nhọn đâm vào cô ấy, hận không thể giết chết cô ấy.
Người cô ấy yêu, từng người từng người một đều bỏ đi hết.
Tất cả ánh sáng chói lọi ngày trước giống như một giấc mộng, tất cả đều tan thành mây khói.
Cô xem những video trên mạng, những lời mắng chửi của fan hâm mộ đều vô cùng ác độc, mỗi một câu đều là một lưỡi dao đâm vào lòng người khác.
Nhưng Niệm Niệm của cô không khóc, cô ấy chỉ nhẹ nhàng, bình thản nhìn thẳng vào ống kính mà nói một câu: “Từ ngày hôm nay tôi sẽ rời khỏi giới giải trí.
”
Nhưng giới giải trí là giấc mộng của cô ấy.
Cô ấy sinh ra để đóng phim, là người sinh ra vì sân khấu.
Rời khỏi con đường đóng phim mà cô ấy yêu quý nhất, cô ấy còn có thể đi đâu chứ?
Huống hồ cô ấy còn bị bôi đen, còn là người phụ nữ bị nhà họ Hoắc phong sát, đâu có công ty nào dám kí hợp đồng?
Lúc này cô liên lạc với Niệm Niệm, đưa cô ấy đến bên cạnh mình, hai người cùng nhau vượt qua khoảng thời gian này.
Nói chuyện xong với hai đứa nhỏ, Lâm Niệm Sơ phát hiện vẻ mặt Nam Khuê có chút ưu sầu.
“Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không?” Lâm Niệm Sơ hỏi.
Nam Khuê cũng không giấu diếm, cô nói chuyện đứa nhỏ và chuyện buộc ga-rô cho cô ấy biết.
Sau khi nghe xong, Lâm Niệm Sơ trầm mặc.
Sau đó cô ấy ngẩng đầu, khóe mắt có chút ướt át: “Khuê Khuê, cậu biết gì không? Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tớ hâm mộ cậu.
”
“Thành tích của cậu tốt hơn tớ, tớ không hâm mộ cậu; lúc cậu được nhiều người xếp hàng theo đuổi, tớ cũng không hâm mộ cậu, thậm chí lúc cậu gả vào nhà họ Lục, trở thành phu nhân nhà hào môn tớ cũng không hâm mộ cậu, nhưng bây giờ tớ lại vô cùng vô cùng hâm mộ cậu.
”
“Không phải chuyện gì khác, chỉ là vì cuối cùng cậu cũng tìm được người đàn ông thành tâm thành ý yêu cậu.
”
“Lục Kiến Thành nhất định yêu cậu đến chết rồi, cho nên anh ta mới vì cậu mà đi buộc ga-rô, dù sao chuyện này không phải người đàn ông nào trên đời cũng đồng ý, anh ta đồng ý làm chỉ vì anh ta yêu cậu.
”
“Khuê Khuê, cảm ơn cậu đã cho tớ thấy được một tia nắng và một tình yêu hoàn mỹ như vậy trong lúc tớ đang giãy dụa đầm lầy.
”
“Niệm Niệm, cậu đừng nói như vậy, cậu càng như vậy tớ càng khó chịu.
”
Cô đang rất hạnh phúc, nhưng Niệm Niệm thì sao?
Cô ấy bây giờ không còn gì cả, cô ấy đã mất hết mọi thứ.
Ngay cả Hoắc Ti Yến cũng không còn.
Thôi, tốt nhất không nên nhắc đến người đàn ông bạc tình bạc nghĩa kia.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng trong lòng Nam Khuê vẫn còn có chút do dự: “Niệm Niệm, có chút tin tức của anh ta, cậu có muốn nghe không?”
Lâm Niệm Sơ cười quyến rũ: “Thôi, đã sớm là người không quan trọng rồi, anh ta có như thế nào cũng không liên quan đến tớ.
”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng vẻ mặt cô ấy đã sớm bán đứng chính bản thân.
Là bạn nhiều năm như vậy, Nam Khuê sao lại không hiểu cô ấy chứ?
“Kiến Thành nói gần đây nhà họ Hoắc luôn cố gắng thu xếp người xem mắt cho anh ta, đã gặp mấy người, nếu như thuận lợi thì có lẽ sẽ…”
Hai từ “kết hôn” quá mức tàn nhẫn, cuối cùng Nam Khuê cũng không thể nói được.
Lâm Niệm Sơ tiếp tục cười, chỉ là nụ cười căn bản không đến đáy mắt: “Vậy cũng rất tốt mà, người xem mắt chắc chắn đều môn đăng hộ đối, đều phù hợp với ánh mặt của mẹ anh ta, cũng phù hợp với người nhà họ Hoắc, rất tốt.
”
“Khuê Khuê, cậu nói như vậy khiến tớ cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đột nhiên tớ cũng muốn kết hôn, tùy tiện tìm một người rồi gả đi là được rồi.
”
Nam Khuê bị câu nói này dọa sợ, lập tức vội vàng khuyên nhủ: “Niệm Niệm, đừng, anh ta không đáng để cậu giày xéo cuộc sống của mình, cậu đáng giá với người tốt hơn anh ta gấp ngàn vạn lần, nếu như sau này cậu gặp được một người thật lòng yêu mình, tớ giơ hai tay tán thành.
”
“Được, nếu như tớ tìm được sẽ nhất định nói cho cậu.
”
Lâm Niệm Sơ lại cúi đầu, lúc ngẩng đầu lên, vành mắt hồng của cô ấy đã như cũ, cô ấy cười: “Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói mà thôi, tớ sẽ không làm việc ngốc như vậy đâu.
Hôn nhân là việc lớn, tớ sẽ thận trọng cân nhắc.
”
“Niệm Niệm, thật ra cậu có nghĩ đến việc trở lại không, anh ta vẫn luôn tìm cậu thì cậu có về không?”
“Có nghĩ đến, đến khi anh ta kết hôn tớ có thể sẽ về chúc phúc, cảm ơn anh ta đã giúp tớ thoát khỏi bể khổ, cũng cảm ơn anh ta đã cho tớ cơ hội có một cuộc sống mới, càng cảm ơn anh ta đã không lừa gạt tớ, để cho tớ biết hiện thực tàn khốc thế nào.
”
Câu nói tiếp theo khiến Nam Khuê không đành lòng tiếp tục nói chuyện.
Sau khi cúp điện thoại, lòng cô mãi vẫn không thể bình tĩnh được, chỉ cần vừa nghĩ đến những chuyện khổ sở mà Niệm Niệm phải chịu, trong lòng cô như nghẹn lại.
Hỏi Lục Kiến Thành số điện thoại của Hoắc Ti Yến, Nam Khuê trực tiếp gọi đi.
“Nam Khuê?”
“Hoắc Ti Yến, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh thật sự muốn kết hôn với một trong những người phụ nữ kia sao?”