“Có lẽ do hôm nay quá bận, cơm buổi trưa ăn có chút lạnh, buổi tối quá đói nên ăn hơi nhiều, vậy nên mới không dễ chịu.
”
“Vậy anh xoa giúp em.
”
“Được.
”
Dưới sự ấm áp của lòng bàn tay anh, cơn buồn ngủ dần xuất hiện, một lúc sau Nam Khuê đã ngủ thiếp đi.
Nhưng sáng hôm sau, lúc bữa sáng mới được mang lên, cô vừa ngửi được mùi đã cảm thấy buồn nôn.
“Ọe…” Nam Khuê che miệng chạy vào nhà vệ sinh.
“Cha, mẹ không thoải mái sao?” Tiểu Tư Mặc lo lắng hỏi.
“Ừm, có lẽ bụng mẹ không dễ chịu.
” Dứt lời, Lục Kiến Thành nói: “Mang thuốc lên.
”
“Đợi một chút.
” Đột nhiên Vân Thư nói.
Lục Kiến Thành không hiểu hỏi: “Mẹ, sao vậy?”
Lúc này Nam Khuê cũng vừa từ nhà vệ sinh ra, sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, vậy nên thần sắc cũng không tốt lắm.
“Khuê Khuê, đã bao lâu rồi con chưa có kinh nguyệt?” Vân Thư đột nhiên hỏi.
Câu hỏi này của bà lập tức khiến Nam Khuê ngẩn người.
Đúng rồi, cô cẩn thận tính toán, hình như đúng là đã lâu không có.
Vì sau khi sinh con xong cô đúng là không đến đúng kì, khoảng cách cách nhau khá dài, cho nên lần này cô cũng không quá chú ý.
Hơn nữa hai người vẫn luôn sử dụng áo mưa, cho nên cô vẫn luôn tin tưởng cô sẽ không mang thai.
Nhưng bây giờ cẩn thận nghĩ lại, hình như cô thật sự…
Phản ứng của Lục Kiến Thành rất nhanh, anh lập tức để đũa xuống rồi chạy như bay ra ngoài: “Con lập tức đi mua.
”
Anh nhanh chóng mang theo một cái túi về, đưa đồ bên trong cho Nam Khuê.
Đến nhà vệ sinh, Nam Khuê đóng cửa lại, bắt đầu kiểm tra.
Lúc đầu cô còn không tin.
Nhưng lúc từng vạch thử thai hiện lên hai vạch, thể hiện rõ ràng cô đã mang thai thì cô trực tiếp ngẩn người.
Trong lòng cũng đột nhiên hoảng loạn.
Lúc đầu đã không dự định mang thai, nhưng bé con lại cứ như vậy đột nhiên xuất hiện.
Đây rốt cuộc là vui hay là buồn?
Ngoài cửa, Lục Kiến Thành cũng vô cùng sốt ruột.
Anh không dám thúc giục, cũng không bình tĩnh chờ đợi được, chỉ có thể không ngừng đi tới đi lui trước cửa.
Mấy phút sau, cửa đột nhiên mở ra.
Lục Kiến Thành lập tức xông lên, khẩn trương hỏi: “Sao rồi?”
Nam Khuê đưa tay giơ que thử thai ra.
Sau đó Lục Kiến Thành lập tức thấy rõ hai vạch trên tất cả các que thử thai.
“Cho nên, đây là mang thai rồi?”
“Đúng!”
“Bà xã…” Lục Kiến Thành tỉnh táo kiên nhẫn nhìn về phía cô: “Em yên tâm, anh sẽ không ép buộc em, anh biết em không muốn, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện đăng kí, làm sớm một chút thì càng tốt hơn.
”
“Ừm, nhưng phía mẹ thì sao?”
“Bên phía mẹ không cần lo lắng, giao cho anh xử lí là được, nếu như mẹ có hỏi thì em nói không có, ngày mai anh đến bệnh viện với em.
”
“Được.
”
Nhưng sao lại mang thai chứ?
Rõ ràng họ vẫn luôn tránh thai, ngoại trừ một lần hai người đã lâu không gặp nên khó mà kiềm chế được.
Chỉ có một lần không dùng biện pháp, sao lại trùng hợp như vậy chứ?
Ngày hôm sau Nam Khuê cố ý xin nghỉ.
Họ không chọn đi bệnh viện phổ thông, họ chọn một bệnh viện tư nhân cao cấp, vì công tác giữ bí mật như vậy tốt hơn.
“Mời cô Nam Khuê vào!”
Cũng không biết do khẩn trương hay do nhiệt độ bệnh viện có chút thấp, Nam Khuê vẫn luôn nắm chặt lấy hai tay, ngay cả khi bác sĩ gọi cô cũng không phản ứng kịp.
Cuối cùng là do Lục Kiến Thành nhắc nhở cô: “Bà xã, đến em rồi.
”
“À, được.
”
Vào trong phòng, Nam Khuê hơi thấp thỏm ngồi xuống.
Trước tin bác sĩ cho cô rút máu, kết quả kiểm tra máu nhanh chóng có, không thể nghi ngờ gì nữa, cô mang thai.
Lúc bác sĩ viết giấy khám để tiếp tục làm kiểm tra, Nam Khuê nắm chặt điện thoại, khẩn trương nói: “Bác sĩ, tôi không muốn làm kiểm tra những thứ khác, đứa nhỏ này chúng tôi quyết định bỏ.
”
“Bỏ?” Bác sĩ vô cùng khiếp sợ nhìn cô: “Vì sao lại muốn bỏ? Cũng phải có nguyên nhân.
Không kết hôn sao?”
Nam Khuê lắc đầu.
“Người đàn ông không chịu phụ trách, muốn trốn tránh trách nhiệm?”
Nam Khuê cũng lắc đầu.
Sau đó cô lấy hết dũng khí nói: “Bác sĩ, tôi đã kết hôn, đây là quyết định của tôi và chồng tôi, xin cô hãy kê đơn thuốc cho tôi.
”
Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, sau đó nghiêm túc nhìn cô, nói: “Mặc dù chưa làm siêu âm nhưng tính theo thời gian thì đứa nhỏ trong bụng cô đã hơn hai tháng, cũng sắp thành hình.
“Bây giờ dùng thuốc có khả năng sẽ không hết, nếu như không hết sẽ lưu lại trong tử cung, vẫn là giải phẫu sẽ xử lí sạch hơn.
Dù sao cũng sắp thành hình, sảy cũng rất tiếc, tôi đề nghị cô vẫn nên thương lượng lại với chồng thì hơn.
”
“Nếu như cô do dự thì bây giờ có thể sang phòng bên cạnh làm siêu âm, đã có thể nghe thấy nhịp tim và thấy được dáng vẻ của bé.
”
Nam Khuê kinh ngạc nhận đơn: “Được, cảm ơn bác sĩ, chờ tôi quyết định xong sẽ lại đến tìm cô.
”
“Được.
”
Thấy Nam Khuê mặt tái nhợt đi ra, Lục Kiến Thành lập tức tiến đến: “Sắc mặt em sao lại xấu quá vậy, có phải là không thoải mái không?”
Nam Khuê lắc đầu nói: “Không phải, Kiến Thành, anh cùng em đi làm siêu âm được không?”
“Được.
”
Vì là bệnh viện tư nhân nên quá trình sắp xếp làm kiểm tra diễn ra rất nhanh.
Mười phút sau Nam Khuê đi vào phòng siêu âm, nằm lên giường.
Bác sĩ cầm dụng cụ đặt lên bụng cô, câu đầu tiên chính là: “Em bé phát triển rất tốt.
”
“Đã phát triển tay và chân rồi, sắp thành hình, qua một thời gian ngắn nữa là có thẻ thấy được một em bé rất đáng yêu!”
Nghe bác sĩ nói vậy, trái tim Nam Khuê chùng xuống.
Nhất là khi nhìn thấy ảnh siêu âm, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
Mặc dù ảnh chụp rất mơ hồ nhưng đã có thể nhìn thấy hình dáng, đúng vậy, bé con đã sắp thành hình rồi.
Trước kia không muốn, là ngay cả suy nghĩ mang thai cũng không có.
Nhưng bây giờ cô đã mang thai, hơn nữa còn lớn như vậy, đứa nhỏ còn đang sống trong cơ thể cô, sao cô có thể tàn nhẫn như vậy được chứ?
Cầm giấy siêu âm, lần này Nam Khuê đi cùng với Lục Kiến Thành đến phòng khám.
“Em bé phát triển rất tốt, hai người đã suy nghĩ kĩ chưa?” Bác sĩ kiên nhẫn hỏi.
“Đã suy nghĩ kĩ rồi!” Lục Kiến Thành đáp.
Nam Khuê siết chặt hai tay, cô cắn môi, trong lòng hoảng loạn.
“Suy nghĩ kĩ rồi thì được, nhưng đứa nhỏ đã sắp thành hình, muốn phá thì chỉ có cách giải phẫu là tương đối tốt, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cơ thể người lớn, hai người thật sự nghĩ tốt rồi sao?”
Lúc này ánh mắt bác sĩ nhìn về phía Nam Khuê, dù sao cũng đã làm nghề y nhiều năm, bà ấy liếc mắt là có thể thấy được sự do dự và không nỡ của cô.
“Bác sĩ, tôi…”
“Cô có mang điện thoại di động không?” Bác sĩ đột nhiên hỏi sang chuyện không.
“Có mang.
”
“Tôi thấy cô có chút do dự, phải suy nghĩ thật tốt, đừng khiến bản thân hối hận.
Tôi nghĩ cô vẫn chưa rõ thế nào là lấy một đứa nhỏ sắp thành hình ra khỏi bụng mẹ, như vậy đi, tôi gửi một video cho cô xem thử.
”
“Trên mạng cũng có rất nhiều, cô có thể tự mình tìm để xem.
”
Nam Khuê gần như là kéo Lục Kiến Thành ra khỏi văn phòng.
Sau khi rời khỏi đây, tâm trạng của cô có chút tệ: “Ông xã, em đột nhiên cảm thấy mình thật tàn nhẫn, sao em lại có thể độc ác như vậy chứ, vậy mà em lại muốn tự tay giết chết con của mình!”