Phương Thanh Liên vừa lắc đầu vừa cắn chặt môi.
Nước mắt thuận theo gò má mà rơi xuống không ngừng, cô ta nhìn Lục Kiến Thành, bày ra bộ dạng đáng thương cùng cực.
Cái dáng vẻ đó, nếu là đàn ông nhìn thấy đều sẽ mềm lòng, sẽ áy náy.
“Xin lỗi, Thanh Liên, là anh phụ em.”
“Nếu như đã biết là anh phụ em, vậy tại sao còn chia tay, em muốn biết nguyên nhân, em sẽ không chia tay anh mà không rõ ràng như vậy đâu.”
Lục Kiến Thành không đành lòng nhìn cô ta.
Phương Thanh Liên lau nước mắt trên mặt đi, đưa tay ra nắm lấy tay Lục Kiến Thành: “Nói lý do cho em biết được không? Em có quyền được biết, đây là chuyện em nên được biết.”
“Nhất định phải biết sao?”
“Ừm, em nhất định phải biết.”
Thở dài một hơi, trong lòng Lục Kiến Thành như có hàng ngàn lưỡi dao cắt xé lên tiếng nói: “Ông nội mất rồi, tuy nói ông mất vì ung thư gan nhưng hôm đó nếu không vì anh kiên quyết muốn ly hôn, không ngỗ nghịch như vậy thì ông cũng sẽ không mất.”
“Thanh Liên, anh đã phụ em, phụ ông nội rồi, bây giờ Nam Khuê là vợ của anh, anh không thể phụ cả cô ấy nữa.”
“Không.” Phương Thanh Liên điên cuồng lắc đầu: “Kiến Thành, không phải như vậy đâu.
Ông nội mất không phải vì anh đâu mà, anh không để đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu mình được, anh như vậy em sẽ đau lòng lắm.
Anh đối với Nam Khuê chỉ là trách nhiệm, căn bản không phải là yêu, cố gắng ở bên nhau sẽ không hạnh phúc đâu.”
“Người anh yêu là em, người anh muốn ở bên cạnh cả đời này cũng là em, Kiến Thành, em xin anh, chúng ta đừng chia tay mà.” Phương Thanh Liên càng khóc càng thương tâm.
Nước mắt của cô ta giống như những hạt ngọc rơi xuống không ngừng.
Đôi mắt khóc tới nỗi sưng đỏ lên.
Cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không nhịn được nữa, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt cô ta: “Thanh Liên, đừng nói nữa, trong lòng anh đã quyết định rồi.”
“Em có thể chọn xuất ngoại giống như ngày trước vậy, như vậy sẽ không cần gặp được anh nữa, cũng có thể ở lại nơi này, nhưng từ hôm nay trở về sau, anh chỉ là chồng của Nam Khuê, sẽ không có bất kì quan hệ gì với em nữa.”
“Nhất định phải như vậy sao?” Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu: “Không được, em không muốn như vậy.”
“Em không muốn chia tay với anh, cũng không muốn giữa chúng ta trở thành hai người xa lạ như vậy.”
“Anh nói xong rồi, Nam Khuê còn đang ở nhà đợi anh, anh đi trước đây.” Lục Kiến Thành đứng dậy, không một chút lưu tình nào mà quay người rời đi.
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng động lớn.
“A…a… nóng quá, đau quá.” Giây tiếp theo giọng nói đáng thương của Phương Thanh Liên truyền tới.
Không sai, cô ta đánh đổ ly cafe trước mặt.
Hơn nữa còn là tự mình đánh đổ.
Mục đích rất đơn giản, đương nhiên là vì giữ Lục Kiến Thành lại.
Cố nhẫn nhịn lại lo lắng trong lòng, Lục Kiến Thành vẫn tiếp tục bước về phía trước.
Phương Thanh Liên không dám tin, cô ta nâng giọng lên hét: “Đau, Kiến Thành, em đau, anh thật sự không quan tâm đến em nữa sao? Anh định bỏ mặc em ở lại đây một mình thật sao?”
Nghe thấy giọng cô ta khóc lóc, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng không tàn nhẫn.
Anh quay lại, bước đến trước mặt Phương Thanh Liên.
Phương Thanh Liên nhìn thấy anh quay lại lập tức thấy vui mừng, lập tức nắm lấy cơ hội ôm chặt Lục Kiến Thành lại.
“Kiến Thành, đừng đi được không?”Đọc nhanh tại TruyenApp.Online
“Em yêu anh, em thật sự rất yêu rất yêu anh, nhiều năm như vậy rồi, em chỉ yêu một mình anh, anh thật sự định bỏ em lại, để em gả cho người đàn ông khác sao?”
“Em biết là anh cảm thấy áy náy, em cũng hiểu anh cảm thấy khó chịu và tự trách như thế nào, nhưng mà áy náy không phải là yêu, anh đối với Nam Khuê không phải là yêu mà.”
Lục Kiến Thành trầm giọng mà nghiêm túc nói: “Thanh Liên, buông tay.”
“Không, em không buông, Kiến Thành, em yêu anh, cả đời này em cũng không buông tay anh đâu.” Phương Thanh Liên sống chết ông chặt lấy eo anh, khóc sướt mướt.
“Vừa rồi anh đã nói rất rõ ràng rồi, Nam Khuê mới là vợ của anh, anh không cho phép em có bất kì gièm pha nào với cô ấy.”
Nói xong, những ngón tay mảnh khảnh của anh mạnh mẽ tách từng ngón tay Phương Thanh Liên ra.
Phương Thanh Liên chắc chắn sẽ không đồng ý buông ra.
Nhưng sức lực của cô ta làm sao có thể so với lực của Lục Kiến Thành được.
Không đến hai phút, tay của cô ta hoàn toàn buông eo Lục Kiến Thành ra.
Lần này, Lục Kiến Thành cũng không nhìn cô ta một cái, trực tiếp rời đi.
Phương Thanh Liên trượt xe lăn đi điên cuồng đuổi theo.
Đột nhiên xe lăn ngừng lại.
Cô ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái đeo chiếc kính râm to bản, mặc một chiếc quần jean màu đen, thân hình nóng bỏng đang chặn bánh xe của xe lăn lại.
“Làm phiền tránh đường.” Phương Thanh Liên gằn giọng yêu cầu.
“Ơ xin lỗi nhé, tôi lại không thể tránh được.”
“Cô bị điên à, đang yên đang lành lại chặn tôi lại làm gì?”
Lâm Niệm Sơ nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía Lục Kiến Thành và Nam Khuê: “Nhìn thấy chưa? Họ mới là vợ chồng, đường đường chính chính nhận giấy chứng nhận kết hôn, pháp luật chứng nhận là vợ chồng hợp pháp, còn về cô, cùng lắm thì cũng chỉ là tình nhân thôi.”
“Cô Phương, làm người ấy à, nếu như tự biết rõ mình thì còn tốt, cô quấn chặt lấy người ta như thế này chỉ khiến bản thân trở nên rẻ tiền thôi.”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Phương Thanh Liên lập tức nắm chặt bàn tay thành quyền, hung hăng cắn chặt môi.
Nam Khuê.
Lại là cô.
Đều là vì cô.
Nếu như không phải vì cô thì cô ta đã sớm kết hôn với Lục Kiến Thành, đã sớm cùng anh sinh con đẻ cái rồi.
Nhìn thấy Nam Khuê, Lục Kiến Thành thật sự bất ngờ.
“Niệm Niệm quay phim xong đã quay về rồi, cô ấy hẹn em đi uống café, không ngờ lại gặp được hai người.” Nam Khuê nhẹ nhàng giải thích một câu.
“Thích café ở đây sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Tay nghề ở đây rất tốt, hương vị thơm nồng rất ngon.” Nam Khuê thành thật trả lời.
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, trực tiếp bước tới quầy, quay sang hỏi cô: “Thích vị nào?”
“Capuchino!” Đây là vị mà cô và Niệm Niệm đều rất thích.
Chỉ thấy Lục Kiến Thành mở điện thoại ra, dừng lại ở một giao diện rồi đưa cho phục vụ: “Ghi lại địa chỉ này lại, sau này mỗi ngày đưa tới một ly Capuchino xay, cùng với một chút điểm tâm nữa.”
Nam Khuê giật mình, vội vàng kéo tay Lục Kiến Thành: “Cửa hàng này không ship ngoài đâu.”
“Ừm, không ship ngoài, nhưng ngoại trừ anh ra.” Lục Kiến Thành tràn đầy vẻ tự tin nói.
“Hả, tại sao?”
“Bởi vì cửa hàng này là anh bảo Lâm Tiêu tìm người mở.”
Nam Khuê ngẩn người ra một lát rồi mới phản ứng lại, thế cũng có nghĩa là anh ấy là ông chủ lớn đứng đằng sau sao.
Chẳng trách lại tự tin như vậy.
Mua café xong hai người bước ra cửa.
Nam Khuê chú ý tới từ đầu tới cuối, Lục Kiến Thành đều không nhìn Phương Thanh Liên một cái nào.
Khi dừng bước, cô nhìn Lục Kiến Thành: “Tuy là anh không nói, nhưng em biết anh không buông bỏ được cô ấy, Lục Kiến Thành, anh vẫn còn cơ hội để suy nghĩ lại, em không muốn ép buộc anh.”
“Em cho anh năm phút, nếu như năm phút sau anh bước ra ngoài cửa với em, chúng ta vẫn là vợ chồng, nếu như anh không tới, vậy ngày mai em sẽ mang giấy hôn thú tới cục dân chính để ly hôn.”
Sự lựa chọn cuối cùng cô vẫn giao cho anh.
Cô hy vọng anh có thể nghiêm túc mà suy nghĩ thông suốt, chứ không phải chỉ vì một giây phút xúc động mà quyết định.
Nói xong, một mình Nam Khuê bước ra bên ngoài.
Nhưng mà cô vừa cất bước thì giây tiếp theo liền cảm nhận được cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay.
Cô cúi đầu nhìn, là Lục Kiến Thành tới nắm chặt tay cô lại, ánh mắt kiên định nhìn cô: “Không cần suy nghĩ nữa, anh đã sớm nghĩ xong rồi.”