Đông Họa nghe xong liền kinh hãi không thôi.
Cô lấy điện thoại di động ra, muốn nhanh chóng gọi điện cho Nam Khuê.
Nhưng đang lúc bấm máy, cô chợt do dự.
Hiện tại Khuê Khuê làm việc quá sức, cơ thể cũng đã quá tải.
Hơn nữa mẹ chồng của cô ấy đang hôn mê, tổng giám đốc Lục vẫn chưa về nước, có thể thấy cả gia đình họ Lục bây giờ đã trở thành một mớ hỗn độn.
Nếu bây giờ cô nói với cô ấy cả Niệm Khanh và Tư Mặc đều đã mất tích, cô ấy chắc chắn sẽ bị đả kích nặng nề, lo lắng không thôi.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Đông Họa vẫn cảm thấy gọi điện cho cảnh sát là đáng tin cậy nhất.
Nghĩ đến đây, cô ngay lập tức nghĩ đến Chu Tiễn Nam.
Quay sang số điện thoại của anh trong sổ địa chỉ, Đông Họa thở dài một hơi, quyết định gọi điện thử cho anh.
Trong lúc điện thoại đang đổ chuông, tim cô cứ đập loạn xạ không ngừng.
Có thể anh ấy không lưu số điện thoại của mình, mà số điện thoại gọi đến anh ấy cũng chỉ là một dãy số lạ.
Thế thì, anh ấy sẽ chịu bắt máy chứ?
Đông Họa một mặt sợ hãi, một mặt có chút căng thẳng, mặt khác lại là lo lắng không nguôi.
Nhưng điều khiến cô kích động chính là bên kia đã chịu kết nối rồi.
Ngay sau đó, giọng nói trong trẻo của Chu Tiễn Nam truyền đến tai cô: “Xin chào, cho hỏi là ai vậy?”
“Có phải là Chu Tiễn Nam không? Tôi là bác sĩ Đông Họa, anh có nhớ tôi không?”
“Nhớ chứ, cô tìm tôi có việc gì sao?”
“Ừm.” Đông Họa gật đầu: “Anh có rảnh không? Có một chuyện tôi rất muốn nhờ đến anh.”
“Cô cứ nói đi, nếu tôi có thể giúp đỡ được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Đông Họa ngay lập tức kể lại những gì đã xảy ra vào ngày hôm nay, và sau đó nói những gì đã xảy ra với Niệm Khanh và Tư Mặc.
“Thêm WeChat của tôi bằng số điện thoại này, sau đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi lập tức đến đó ngay.”
Chu Tiễn Nam nói xong liền cầm áo khoác trên ghế sô pha lao ra ngoài.
Phương Minh thấy anh đi ra ngoài, lập tức hét lên: “Ông chủ, anh đi đâu mà vội vội vàng vàng thế? Lát nữa không có nhiệm vụ huấn luyện sao?”
“Anh đi xin nghỉ phép cho tôi, cứ nói tôi có chuyện quan trọng cần phải ra ngoài bây giờ, ngày mai sẽ tập bù sau.”
“Ông chủ.”
Phương Minh lại hét lên, nhưng Chu Tiễn Nam đã lên xe, nhấn ga rồi phóng đi như một cơn gió.
Vừa lên xe, Đông Họa đã gửi địa chỉ tới.
Sau mười phút, Chu Tiễn Nam đã đến nơi, vừa nhìn thấy Đông Họa, anh lập tức hạ cửa kính xe, nói: “Bác sĩ Đông, mau lên xe đi.”
Ở trên xe, Đông Họa đem hết những chuyện vừa xảy ra nhắc lại một lượt cho anh nghe: “Tôi đã hỏi cô giáo, cô giáo nói Niệm Khanh và Tư Mặc biết người đến đón, như vậy người đó khẳng định là người nhà họ Lục.”
“Vậy sau đó cô có báo cho Khuê Khuê biết để cô ấy gọi điện về nhà xác nhận người tới đón không?”
Đông Họa lắc đầu: “Tôi chưa nói.
Khuê Khuê nói với tôi rằng cô ấy nghĩ tai nạn xe hơi của mẹ chồng có điểm không bình thường, như thể là do ai đó cố ý làm vậy.
Tôi sợ lỡ như có người cố ý mạo danh đến làm hại hai đứa nhỏ, nếu để Khuê Khuê biết được, tôi chắc chắn cô ấy sẽ rất lo lắng.”
“Bây giờ cơ thể cô ấy rất yếu, tình trạng cũng không tốt lắm, vì vậy tôi đã gọi cho anh tới nhờ giúp đỡ.”
“Được rồi, trước hết cô đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ đến nhà họ Lục xác nhận trước.”
“Ừm.”
“Thắt dây an toàn vào, tôi chuẩn bị tăng tốc đây.”
Hai mươi phút sau, Chu Tiễn Nam và Đông Họa đều dừng lại trước khu nhà họ Lục.
Sau khi dò hỏi, mới biết cả Niệm Khanh và Tư Mặc đã trở về nhà họ Lục an toàn, Đông Họa nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là dọa cô chết khiếp mà.
Nếu Niệm Khanh và Tư Mặc thực sự bị bắt cóc, cô thật sự không biết phải giải thích thế nào với Khuê Khuê nữa?
May mắn thay, may mắn thay, mọi thứ đều không sao, hai đứa trẻ cũng bình an vô sự.
Biết rằng cả Niệm Khanh và tư Mặc đều đã về đến nhà an toàn, Đông Họa ngay lập tức gọi cho Nam Khuê để báo rằng hai đứa trẻ đã được đưa về nhà an toàn.
“Khuê Khuê, hai đứa nhỏ đã trở về nhà họ Lục an toàn, cậu không cần phải lo lắng nữa nhé.”
“Cám ơn cậu, Họa Họa, nếu hôm nay không có cậu, mình thật sự không biết phải làm sao cả.”
“Cậu mau ăn cơm rồi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Mình đã nói với người nhà họ Lục, bọn họ sẽ chăm lo cho hai đứa trẻ thật tốt.
Cậu đừng lo lắng thái quá nữa nhé.”
“Được, mình hiểu rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đông Họa nhìn Chu Tiễn Nam nói: “Vẫn chưa ăn tối phải không.
Hôm nay anh đã giúp tôi rất nhiều, thật lòng cảm ơn anh.
Hay là vậy đi, vì để báo đáp anh, hôm nay tôi mời anh ăn một bữa cơm.”
Thực ra, trong lòng cô đương nhiên biết rõ Chu Tiễn Nam vội vội vàng vàng đến đây không phải là vì cô.
Mà chính vì người anh không nhìn thấy là mấy đứa con của Khuê Khuê, cho nên anh mới dốc sức như vậy.
Nhưng đối với Đông Họa mà nói chuyện này có đáng là gì, chỉ cần được nhìn thấy anh là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Trên đường trở về, cửa sổ xe đang mở, làn gió buổi tối nhẹ nhàng thổi qua.
Đông Họa ngồi bên ghế phụ, gió nhẹ thổi vào làm tung bay làn tóc cô.
Nếu có thể, cô ước rằng con đường này có thể dài hơn một chút, lại dài hơn một chút.
Cho dù không làm gì, không nói lời nào, chỉ cần lặng lẽ được ở cạnh anh như thế này, cô cũng cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Đông Họa chợt nhớ tới một câu nói: Khi ở bên người mình thích, ngay cả hương vị của không khí cũng cảm thấy thật ngọt ngào.
Đúng vậy nhỉ! Làn gió buổi tối hôm nay thật ngọt ngào.
Ngọt ngào đến mức khiến cô cũng ngà ngà say.
Khi xe băng qua một con phố, Đông Họa ngửi thấy mùi thịt nướng.
“Thơm quá!” Cô cảm thán, nhẹ nhàng hít vào một hơi.
Chu Tiễn Nam đạp thắng cho xe chạy chậm lại hỏi: “Cô muốn ăn sao!?”
“Còn anh thì sao?” Đông Họa hỏi ngược lại anh.
“Tôi thì sao cũng được.”
“Vậy thì tôi sẽ mời anh đi ăn thịt nướng, nó ở bên kia đường, nhưng anh….”
Đông Họa làm vẻ mặt lo lắng hỏi, Chu Tiễn Nam đã trực tiếp trả lời: “Đừng lo lắng cho tôi, tôi cũng muốn ăn.”
”Nghe đến đây, Động Họa như muốn nhảy dựng lên vì vui mừng: “Thật sao!? Thế thì hay quá.
”
Chu Tiễn Nam đang ngồi ở ghế chính, từ hướng của anh có thể nhìn thấy đường rẽ phía bên Đông Họa.
Lúc này, ánh đèn ven đường vừa chiếu tới, một tia sáng màu vàng nhàn nhạt đập vào mặt Đông Họa.
Vào lúc đó, anh không biết là do góc rẽ hay là do cái gì, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ của cô rất giống với Nam Khuê.
Anh thất thần nhìn sang cô, Chu Tiễn Nam có chút không phản ứng kịp cho đến khi đèn đỏ trước mặt chuyển sang màu xanh.
Nhìn thấy Chu Tiễn Nam vẫn chưa nhấn ga khởi động xe, Đông Họa không khỏi thắc mắc.
“Đèn xanh rồi, xe có thể di chuyển được rồi đó.”
Trong lúc nói chuyện, Đông Họa bất ngờ quay đầu nhìn về phía Chu Tiễn Nam.
Đúng lúc đó, ánh mắt của cả hai bất ngờ chạm nhau.
Nhìn vào đôi mắt thâm thúy và nghiêm túc của anh, Đông Họa chỉ cảm thấy cả trái tim như bị hút vào đó.
Tim cô đập loạn xạ, khuôn mặt cũng lập tức nóng bừng bừng.
Quá bối rối, cô không biết phải giải quyết thế nào, chỉ có thể nhanh chóng quay đầu lại.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến giọng nói của Chu Tiễn Nam: “Thực xin lỗi, vừa nãy đã làm cô hoảng sợ rồi.”
“Không, không sao đâu.” Đông Họa cũng bối rối, cô lí nhí trả lời.
Bởi vì cô chỉ có thể đáp lại bằng giọng nói rất rất nhẹ, nếu không cô sợ anh sẽ nghe thấy tiếng cô khẩn trương và run rẩy.
Sau khi rẽ vào một khúc cua, Chu Tiễn Nam liền dừng xe lại.
Cả hai cùng nhau đi đến phố thịt nướng nằm trên đường.
“Cô xem thử muốn ăn ở quán nào?” Anh chủ động hỏi.
Đông Họa đảo mắt nhìn quanh, vừa nhìn thoáng qua là thấy ngay quán thịt nướng lúc nãy cô đã thấy trên đường.
“Là quán phía trước, đúng rồi, là “quán thịt nướng Chị Em”, đây là quán ăn mà tôi đã nhìn thấy lúc nãy, mùi hương hình như rất thơm.” Đông Họa hưng phấn chỉ về phía trước.
Nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát vui vẻ của cô, Chu Tiễn Nam liền cười: “Tôi cứ tưởng rằng cô sẽ tìm đại một quán ăn nào đó, không ngờ lại nhớ tới quán ăn đầu tiên mình vừa nhìn thấy.”
“Đó là lẽ tự nhiên thôi.
Tôi là một người rất cứng đầu.
Tôi sẽ gắn bó với những thứ tôi thích và làm quen ngay từ cái nhìn đầu tiên.”.