“Phải, là tôi, xin hỏi có chuyện gì sao?”
Không hiểu vì lý do gì, nhưng khi nghe tới câu này, tim Nam Khuê lại đập dữ dội.
“Bà Lục, tôi rất tiếc phải nói với cô rằng máy bay của chồng cô lúc về nước đã gặp phải tai nạn hàng không và đã bị rơi.”
“Anh?” Nam Khuê trợn to mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy: “Anh vừa nói cái gì? Anh nói lại lần nữa xem.”
Giọng người đàn ông trở nên nhẹ nhàng hơn: “Bà Lục, xin hãy nén đau thương.
Tôi vô cùng thương tiếc.
Chúng tôi không ngờ lại xảy ra tai nạn như vậy.”
Nam Khuê mím chặt môi, nước mắt chảy xuống điên cuồng.
Cô đã đợi suốt hai ngày nay, cô đã rất mong chờ anh ấy quay trở về!
Rất mong chờ anh ấy quay trở lại.
Nhưng cô không bao giờ mơ rằng kết quả lại thành ra thế này.
“Không, tôi không tin.
Các người đang nói dối tôi.
Chồng tôi đã hứa với tôi sẽ trở về an toàn.
Anh ấy sẽ không bao giờ gặp tai nạn.”
Nhưng câu trả lời của họ đã phá tan mọi tưởng tượng của cô một cách không thương tiếc.
“Bà Lục, nếu có thể, chúng tôi hy vọng đó chỉ là một trò đùa, nhưng máy bay đã thật sự bị tai nạn.”
Mặc cho những người bên kia nói hết sức hùng hồn và chắc nịch, nhưng Nam Khuê vẫn lắc đầu không tin.
Không, cô không thể chấp nhận kết cục như vậy.
Không có cách nào để chấp nhận sự thật rằng Kiến Thành đã rời bỏ cô.
Nắm chặt điện thoại trong tay, Nam Khuê đáp lại một cách dứt khoát với đôi mắt đỏ hoe: “Dù anh có nói gì đi chăng nữa, tôi sẽ không tin, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy.”
“Bà Lục, theo thông tin của chúng tôi, chiếc máy bay đã rơi thẳng xuống biển.
Cơ hội sống sót là vô cùng nhỏ, và việc trục vớt máy bay lên là vô cùng khó khăn.”
Nam Khuê không thể nào nghe tiếp nỗi nữa.
Cô nhanh chóng cúp điện thoại.
Nằm trên giường bệnh, cô thẫn thờ nhìn trần nhà trước mặt.
Cô ước rằng tin buồn vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Và khi tỉnh dậy sau giấc mơ, Kiến Thành sẽ trở lại bên cạnh cô.
Anh sẽ mỉm cười mở rộng vòng tay với cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô và nói với cô rằng: “Bà xã à, anh về rồi.”
Nhưng cuộc gọi đó lại rất chân thực.
Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó?
Cô lấy điện thoại di động ra, điên cuồng lướt Weibo và tin tức.
Nếu tin tức quan trọng như vậy là sự thật, chắc chắn sẽ có tin tức liên quan.
Tuy nhiên, khi từ “vụ nổ” xuất hiện sau lượt tìm kiếm “tai nạn máy bay” trên Weibo, mọi hy vọng của Nam Khuê liền lập tức tan thành mây khói.
Các chủ đề sau đó đều liên quan đến vụ tai nạn máy bay.
Nó không phải là giả.
Mọi thứ đều chân thật đến gai cả mắt.
Kiến Thành, máy bay của anh ấy thực sự đã bị tai nạn sao?
Nam Khuê ôm đầu, cả đầu đau như muốn nổ tung, tứ chi cũng rất đau.
“Kiến Thành.”
“Chồng ơi.”
Cô ôm chặt lấy mình, khóc lóc điên cuồng, gọi tên anh hết lần này đến lần khác.
Đông Họa cuối cùng cũng hoàn thành ca trực đêm, cô lo lắng cho tình hình của Nam Khuê nên lại đến xem xét cô ấy thêm lần nữa.
Nhưng khi cô mở cửa phòng ra và nhìn thấy Nam Khuê đang tự ôm chặt lấy mình khóc lóc nức nở, cô lập tức nhận ra có lại điều gì đó không ổn.
“Khuê Khuê, có chuyện gì vậy?” Đông Họa chạy tới.
Nhìn thấy Đông Họa, hai mắt Nam Khuê đỏ bừng, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.
Cô hé môi, nhưng không nói được lời nào.
Khi Đông Họa lao đến, Nam Khuê liền ôm chặt lấy cô và khóc dữ hơn.
Đông Họa không biết cô bị làm sao, chỉ có thể vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi: “Khuê Khuê, có chuyện gì sao? Cậu nín khóc trước đã, đừng thương tâm quá, mau nói cho mình biết, được không? Chúng ta cùng nhau tìm cách giải quyết.”
Nam Khuê nghẹn ngào nhìn cô ấy, cô đã khóc đến mức cổ họng đau rát.
Cô rất muốn nói, nhưng cổ họng cô lại đau rát dữ dội.
Thấy vậy, Đông Họa liền cầm bút và sổ đưa cho Nam Khuê: “Nếu không muốn nói thì viết ra đi.”
Nam Khuê cầm lấy cuốn sổ, cô run rẩy cầm bút, vừa chảy nước mắt vừa run run viết một câu trên cuốn sổ.
“Mình vừa nhận được một cuộc gọi và họ nói rằng họ đã nhìn thấy một vụ rơi máy bay.”
“Họ nói rằng anh ấy đã chết.”
Ngay khi từ “anh ấy” được viết xong, nước mắt Nam Khuê lại tuôn rơi.
Ngay lập tức làm mờ cả dòng chữ.
Đông Họa sững sờ một hồi, Khuê Khuê khóc rất đau khổ, cô đã lường trước sẽ xảy ra chuyện lớn, nhưng cô không nghĩ rằng máy bay của Lục Kiến Thành lại gặp tai nạn.
Làm thế nào mà Khuê Khuê của cô có thể chịu được tin tức động trời như vậy?
Đông Họa vừa lấy khăn lau nước mắt trên mặt Nam Khuê, vừa chườm khăn nóng lên hai mắt cô.
“Khuê Khuê, mình biết bây giờ cậu rất buồn và suy sụp, nhưng cho dù là tổng giám đốc Lục hay là vì đứa bé, cậu cũng không thể khóc được.”
“Những chuyện thế này chúng ta không thể chỉ dựa vào một cú điện thoại mà tin tưởng được, chúng ta cần phải đích thân đi xác nhận.”
Nam Khuê liền đem tin tức vừa mới đọc được cho Đông Họa xem.
Sau khi Đông Họa đọc xong, cô thở dài một hơi, rồi cũng chỉ im lặng hồi lâu.
“Họa Họa.” Đúng lúc này, Nam Khuê đột nhiên nắm lấy quần áo của cô: “Cậu cũng cho rằng không có khả năng sống sót sao? Kiến Thành nhất định không thể sống sót được, phải không?”
Đông Họa nắm chặt tay cô: “Khuê Khuê, cậu tin rằng tổng giám đốc Lục vẫn còn sống, đúng không?”
Nam Khuê liều mạng gật đầu.
Ngay lúc đó, trong mắt cô ánh lên vẻ kiên định, giọng nói càng thêm dứt khoát: “Mình tin tưởng.”
“Dù cho cả đống người cố thuyết phục mình bằng những lý thuyết khoa học, dù cho tất cả bằng chứng đang ở trước mặt mình.
Trừ khi mình tận mắt nhìn thấy thi thể của anh ấy, nếu không mình sẽ không bao giờ tin vào điều đó.”
“Anh ấy đã hứa với mình sẽ quay lại an toàn để cùng mình chăm sóc em bé.
Anh ấy đã lỡ hẹn rất nhiều lần rồi nên lần này nhất định sẽ không lỡ hẹn đâu.”
Nam Khuê không nhớ mình đã khóc bao lâu, nhưng cuối cùng, cô cảm thấy rằng nước mắt của mình đã khô cạn.
Đông Họa đi xuống và nói với đồng nghiệp đang trực đêm rằng cô có việc quan trọng cần phải ra ngoài gấp.
Vì là ca trực đêm nên không có quá nhiều bệnh nhân.
Nếu có vấn đề gì xảy ra, cô sẽ nhờ đồng nghiệp khác giúp cô trực thay ca đêm.
Sau khi giải thích xong mọi chuyện, Đông Họa nhanh chóng chạy tới chỗ Nam Khuê lần nữa.
Ngay khi cánh cửa được mở ra, một bóng dáng quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
Đó là Chu Tiễn Nam!
Anh ấy đã đến rồi sao?
Đông Họa nghĩ, chắc hẳn anh đã biết tin tổng giám đốc Lục đã gặp nạn máy bay, sợ Nam Khuê suy sụp cảm xúc nên đã vội vàng chạy tới kịp thời.
Với sự giúp đỡ của Chu Tiễn nam, Nam Khuê đã lên xa để đến sân bay ngay trong đêm.
Trời đêm sắp tàn, nhưng cái lạnh thấu xương vẫn khiến người ta rét run.
Đông Họa đỡ Nam Khuê ngồi vào sau xe, Chu Tiễn Nam ngồi ở ghế lái.
Suốt quãng đường đi, không khí trong xe cực kỳ tĩnh lặng.
Ngay lúc này, không ai trong xe lên tiếng cả.
Khoảng hơn nửa tiếng, xe đã chạy tới sân bay.
Ngay khi bước vào, Nam Khuê đã cảm nhận được một luồng khí đau thương bao quanh lấy cô.
Cả sân bay đều chật kín người.
Tiếng nói, tiếng cãi vã, còn có cả tiếng khóc lóc, có thể thấy bên trong vô cùng hỗn loạn và ồn ào.
Bầu không khí đau thương và tuyệt vọng đang bao trùm nơi đây.
Mọi thứ dồn dập về phía cô, khiến cô gần như muốn tắt thở.
Gần như trong khoảnh khắc đó, cô xoay người ngay lập tức và điên cuồng chạy ra khỏi sân bay.
Cô tiếp tục chạy, và tiếp tục chạy, cho đến khi chạy được một quãng đường dài, cô dừng lại và thở hổn hển.
Đông Họa đuổi theo phía sau, lo lắng hét lên: “Khuê Khuê?”.