Đông Họa và Chu Tiễn Nam liền lập tức lo lắng trong lòng.
Nhưng bọn họ không thể làm được gì cả, chỉ có thể đứng ở ngoài chờ đợi mà thôi.
Mười phút trôi qua, khi cánh cửa vừa mở ra, Đông Họa là người đầu tiên xông vào bên trong.
Chu Tiễn Nam thì đi đến hỏi bác sĩ về tình hình của Nam Khuê.
“Bác sĩ, cô ấy và đứa con trong bụng thế nào rồi ạ?” Lúc hỏi câu này, Chu Tiễn Nam nắm chặt tay lại, giọng nói thì run run.
“Xuất huyết quá nhiều, đã động đến bào thai, bây giờ đang có dấu hiệu sảy thai, nhưng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để giữ lấy cái thai.”
“Còn nữa, tôi phát hiện tinh thần của bác sĩ Nam rất sa sút, cũng rất không ổn định, các cậu nhất định phải nghĩ cách khiến cho cô ấy vui vẻ lên, tinh thần vui vẻ sẽ có lợi cho việc giữ thai và sự phát triển khỏe mạnh của đứa bé, nếu không cho dù chúng tôi có làm gì đi nữa thì đứa bé cũng đều có thể rời xa cô ấy bất cứ lúc nào mà thôi.”
“Bây giờ tôi sẽ đi kê thuốc, các cậu ở bên cạnh cô ấy nhiều vào nhé.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
Lúc Chu Tiễn Nam đi vào, Nam Khuê cũng vừa nằm xuống giường bệnh.
Cô y tá đã thay ga trải giường rồi, trong căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng.
Nhìn bộ dạng gầy yếu của cô, Chu Tiễn Nam đau lòng vô cùng.
Trước đây, cô là một cô gái rất vui vẻ, hay cười, trong sáng động lòng người.
Nụ cười của cô, hơi thở thanh xuân hoạt bát trên người cô, tất cả đều đã cảm hóa anh ấy.
Nhưng bây giờ, mới trôi qua chưa đầy hai ngày, cô đã biến thành bộ dạng này rồi.
Tóc tai thì rối bời, sắc mặt thì nhợt nhạt, đặc biệt là gương mặt bất cần và biểu cảm lạnh băng đó của cô lại khiến cho Chu Tiễn Nam càng khó chịu hơn.
“Khuê Khuê.”
Anh ấy nhìn cô, dường như không tự chủ được mà bất giác duỗi tay ra.
Sau đó, chính vào lúc đôi tay của anh ấy sắp chạm vào gò má của Nam Khuê, Chu Tiễn Nam liền giống như bỗng chốc tỉnh táo lại, anh ấy cuộn ngón tay mình lại rồi nhẹ nhàng thu tay về.
“Tôi biết bây giờ em đang đau lòng và khó chịu vô cùng.
Em không cần nói gì hết, cứ yên lặng mà nghe tôi nói thôi.”
“Tôi đã nói chuyện với bác sĩ rồi, ông ấy nói rằng nhất định sẽ giúp em giữ lại cái thai, nhưng tinh thần của em rất quan trọng với đứa bé, chỉ có tâm trạng của em tốt lên thì đứa bé mới có thể phát triển khỏe mạnh được.”
“Lùi vạn bước mà nói, em còn có Tư Mặc và Niệm Khanh nữa mà.
Cho dù không phải vì bản thân thì em cũng phải vì ba đứa con mà phấn chấn lên đi.”
“Nếu như có một ngày, Lục Kiến Thành quay trở về, cậu ấy nhất định không muốn nhìn thấy em cứ ngây ngô dại khờ, suy sụp mà sống qua ngày như thế này đâu.
Điều cậu ấy muốn nhìn thấy là em cho dù có rời xa cậu ấy thì vẫn có thể sống một các độc lập và tỏa sáng.
Bởi vì có như thế thì cậu ấy mới biết rằng trong những ngày không có cậu ấy em vẫn sống rất tốt, có như thế thì cậu ấy mới thanh thản được.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam nhìn về phía Đông Họa: “Vất vả cho cô cả một đêm rồi, chúng ta ra ngoài ăn sáng thôi.”
“Hả?”
Đông Họa khá bất ngờ.
Vào lúc cô ấy còn đang do dự chưa quyết, Chu Tiễn Nam đột nhiên duỗi tay ra rồi kéo thẳng cô ấy rời đi.
Ra tới ngoài cửa, Chu Tiễn Nam mới thả cô ấy ra: “Xin lỗi cô, vừa rồi hơi gấp gáp, mong cô thứ lỗi.”
“Không sao, nhưng mà chúng ta cứ như thế mà đi à, để một mình Khuê Khuê ở lại đây thật sự không sao chứ?”
“Điều cô ấy cần nhất bây giờ chính là được yên tĩnh ở một mình, Khuê Khuê là một cô gái thông minh, tôi tin rằng cô ấy sẽ hiểu được những gì mà tôi nói lúc nãy.”
“Ừm.”
Hai người cùng nhau đi xuống tầng.
Lúc ăn bữa sáng được nửa chừng, Nam Khuê đã gọi điện thoại đến.
“Họa Họa, mình muốn ăn sáng, cậu có thể mua cho mình chút gì đó mang về đây không?”
Vừa nghe thấy lời này, Đông Họa liền ngớ ra.
’
Ngay sau đó, cô ấy liền lập tức gật đầu: “Được, Khuê Khuê, cậu muốn ăn gì, mình sẽ đi mua cho cậu ngay.”
“Gì cũng được, chỉ cần thanh đạm một chút là được.”
Cúp điện thoại xong, Đông Họa nhìn Chu Tiễn Nam đầy sùng bái: “Anh sớm đã biết rằng Khuê Khuê sẽ gọi điện thoại đến đúng không?”
“Tám chín phần gì đấy.” Chu Tiễn Nam nói: “Tư Mặc và Niệm Khanh là những đứa con mà Khuê Khuê đã phải vượt qua bao nhiêu khó khăn gian khổ mới sinh ra được nên vì hai đứa bé, cô ấy nhất định sẽ phấn chấn trở lại thôi.
Hơn nữa, bây giờ nhà họ Lục đang cần cô ấy, vì Lục Kiến Thành cô ấy nhất định sẽ kiên cường lên.”
“Chu đại ca, anh lợi hại quá đi!”
Đông Họa không kiềm được mà bất giác khen ngợi.
Lời vừa nói ra, cô ấy liền đứng hình.
Khẽ ngẩng đầu lên, cô ấy mặt mày đỏ bừng mà nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Thật ngại quá, vừa nãy có hơi đường đột, cái đó tôi”
Ấp úng một lúc, sau đó Động Họa lấy hết dũng khí cố ý nói hết tất cả trong một hơi: “Tôi có thể gọi anh là Chu đại ca không? Gọi tên của anh tôi cứ cảm thấy hơi kỳ kỳ, không được thân thiết lắm.”
Nói xong, Đông Họa thấp thỏm chờ đợi.
“Được chứ, cô cảm thấy thoải mái là được.”
Khi nghe thấy câu này, gương mặt nhỏ nhắn của Đông Họa liền lập tức mỉm cười: “Chu đại ca, vậy sau này tôi sẽ gọi anh như thế nhé!”
“Ừm.”
Lúc Đông Họa và Chu Tiễn Nam đi vào phòng bệnh, y tá cũng đang tiêm thuốc cho Nam Khuê.
Tuy rằng là bác sĩ, nhưng thật ra cô lại rất sợ tiêm.
Nhưng lần này, cô lại chủ động duỗi tay ra mà không sợ hãi một chút nào.
Cô một tay truyền nước, tay còn lại thì ăn cháo.
Nam Khuê ăn rất chậm, bởi vì mỗi một miếng cô đều ăn rất nghiêm túc.
Tiễn Nam nói đúng, bây giờ cô không có lý do để yếu đuối, cô cần phải kiên cường lên.
Mẹ chồng cần cô;
Niệm Khanh và Tư Mặc cần cô;
Kiến Thành cũng cần cô.
Nếu như cô sụp đổ rồi, vậy nhà họ Lục thật sự sẽ tan cửa nát nhà mất.
Cô tuyệt đối không cho phép bi kịch đó xảy ra.
Sau khi tiêm thuốc giữ thai và ăn xong bữa sáng, Nam Khuê liền nhắm mắt lại ngủ thêm một vài tiếng.
Khi tỉnh lại, mặt trời đã sáng rõ rồi.
Bên phía mẹ chồng, bà ấy vẫn đang hôn mê, cha chồng đã cực nhọc cả đêm, không rời khỏi bà ấy một bước.
Nam Khuê cũng muốn đến thăm bà, nhưng cô vừa mới tiêm thuốc giữ thai, bác sĩ dặn dò cô không được đi lại lung tung, thế nên Đông Họa đã mượn một chiếc xe lăn đem đến cho cô ngồi.
Sau khi ngồi lên xe lăn, Đông Họa đẩy cô tới phòng bệnh của mẹ chồng.
Lúc cô đến, Lâm Tư Vũ và Phong Hàng cũng đang ở đó.
Nhìn thấy cô, Lâm Tư Vũ liền vội vã chạy tới: “Chị dâu, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao chị lại ngồi xe lăn.”
“Chị không sao, chỉ là đứa bé có chút vấn đề, bác sĩ nói chị không được đi lại, thế nên Họa Họa đã bảo chị ngồi xe lăn, em không cần lo lắng cho chị, bây giờ điều quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho mẹ.”
“Còn có Tư Mặc và Niệm Khanh nữa, có thể sẽ phải làm phiền em một thời gian rồi, chị không yên tâm khi giao lại tụi nhỏ cho người làm.”
Lâm Tư Vũ ra sức gật đầu: “Vâng, chị dâu yên tâm đi, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tư Mặc và Niệm Khanh.”
“Tư Vũ, cảm ơn em.” Nam Khuê vô cùng cảm kích mà nhìn cô ấy.
“Chị nói gì vậy, em cũng là một phần của nhà họ Lục mà, em giúp là điều đương nhiên mà.”
Nam Khuê ở lại phòng bệnh của mẹ chồng được một lát thì Lục Minh Bác và Lâm Tư Vũ vì lo cho sức khỏe của cô nên đã thúc dục cô quay về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng, chuyến đi này, cô vẫn đang giấu tâm tư trong lòng.
Cha chắc chắn vẫn chưa biết chuyện máy bay của Kiến Thành đã gặp sự cố.
Cô có nên nói không?
Kiến Thành là con trai của ông ấy, là một người cha ông ấy có quyền được biết chuyện này.
Nhưng mẹ chồng vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu như bây giờ ông biết Kiến Thành gặp chuyện, tim của ông lại không tốt, lỡ như?
Cô không dám tưởng tượng đến hậu quả sẽ như thế nào.
Sau khi do dự một hồi lâu, Nam Khuê quyết định trước mắt sẽ che giấu bí mật này đã.
Đông Họa đẩy cô ra ngoài cửa, nhưng lúc này bởi vì điện thoại của cô ấy đổ chuông nên cô ấy đã bảo Nam Khuê ở ngoài cửa chờ cô ấy một lát.
Lúc này, cô nghe thấy đoạn đối thoại truyền đến từ bên trong phòng..