“Được.”
Chu Tiễn Nam cũng không cố ý nhìn.
Nhưng trong một giây phút lơ đãng, ánh mắt anh ấy đã vô tình lướt qua chữ bên trên.
Là một đơn thuốc, tên thuốc trên đó có chút quen thuộc, anh ấy nhớ rằng mình đã từng tiếp xúc qua rồi thì phải.
Xoa xoa trán, anh ấy cố gắng nhớ lại nhưng lại không thể nhớ được.
Cuối cùng lúc chân chạm vào chân ga, trong đầu anh ấy đột nhiên hiện lên mấy chữ.
Đúng vậy, anh ấy nhớ ra rồi.
Mấy cái thuốc kia là dành cho một loại bệnh.
Bây giờ nhớ lại, dường như có rất nhiều thứ lập tức có thể lí giải được, khó trách Quý Dạ Bạch lại đột nhiên tới tìm anh ấy, cũng tỏ vẻ như có thể cứu Nam Khuê ra.
Hóa ra anh ta lại bị bệnh này.
Lúc đèn xanh đèn đỏ, Chu Tiễn Nam gấp đơn thuốc lại, cẩn thận cất đi.
Khi Quý Dạ Bạch gặp Nam Khuê đã là hôm sau.
Lúc thấy anh ta, Nam Khuê hơi kinh ngạc, nhưng cô lập tức nhớ lại mọi thứ, tất cả đều thuận lý thành chương.
Hạ Nhu xảy ra chuyện có mấy ngày, tính toán thời gian thì cũng đến lúc Quý Dạ Bạch trở về.
“Không bất ngờ khi thấy tôi sao?” Quý Dạ Bạch hỏi, ngữ khí có vẻ nhu hòa.
“Trong dự tính, không phải sao?”
“Đúng vậy, nhưng cô không tò mò hôm nay tôi đến tìm cô vì cái gì sao?”
“Ngoài Hạ Nhu ra thì tôi nghĩ anh không còn lí do gì khác để đến tìm tôi.” Nam Khuê trả lời.
Quý Dạ Bạch lại lắc đầu: “Tôi đã gặp mẹ tôi rồi, bà ấy cũng đã nói mình chủ động nhận tội, cũng đồng ý tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật, tiếp nhận mọi sự trừng phạt.”
“Bà ấy không muốn tôi khởi tố, chỉ cần đợi tòa tuyên án là được.
“Tôi đồng ý với đề nghị của bà ấy, cho nên cô đoán sai rồi.”
Chuyện này đúng là vượt qua ngoài dự đoán của Nam Khuê.
Ánh mắt cô kinh ngạc, cô nhìn về phía Quý Dạ Bạch: “Vì sao?”
“Những chuyện này không quan trọng, quan trọng là kết quả, cô vẫn luôn muốn mẹ tôi phải trả giá đắt cho những hành động của bà ấy, bây giờ cuối cùng bà ấy cũng phải trả giá đắt, cô đã cầu được ước thấy rồi, không phải sao?”
Nam Khuê gật đầu: “Đúng, là bà ta đã vi phạm pháp luật, đây cũng là điều mà bà ta phải nhận, cho nên tôi sẽ không cảm thấy có lỗi.”
Quý Dạ Bạch nhìn cô: “Có lẽ cô nói đúng, từ phương diện pháp luật mà nói, tôi không thể phản bác cô được.”
“Quý Dạ Bạch.” Đột nhiên Nam Khuê nhìn về phía anh ta: “Tôi hỏi anh một chuyện, hi vọng anh có thể trả lời thật lòng.”
“Đến nước này rồi… Cô hỏi đi!”
Nam Khuê hít sâu một hơi rồi nói: “Thật ra anh đã sớm biết mẹ anh sẽ ra tay với tôi và mẹ chồng tôi, mà anh cũng đã căn chuẩn thời gian, đúng không?”
“Vì sao cô lại nói như vậy?”
“Không chỉ như vậy mà ngay cả tin tức mẹ chồng tôi bị tai nạn xe cộ cũng là anh nói cho Kiến Thành, thời tiết mấy hôm đó không tốt, vẫn luôn mưa rả rích, hay có sương mù cũng như mưa to, anh đã tính trước, khi anh ấy nhận được tin của mẹ chồng tôi thì nhất định sẽ bất chấp mà quay lại.”
“Anh đã sớm tính toán xong hết rồi, sau đó cố ý nói tin tức cho Kiến Thành, để anh ấy lên chuyến máy bay có nguy hiểm, đúng không?”
Mặc dù là suy đoán, là tò mò.
Nhưng những lời Nam Khuê nói ra vẫn vô cùng chắc chắn.
Những ngày gần đây cô luôn suy nghĩ.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy kì lạ, càng cảm thấy trên thế giới không thể có những chuyện trùng hợp như vậy được.
Mà bây giờ cô chỉ muốn biết sự thật.
“Nếu như tôi nói không phải thì sao?” Quý Dạ Bạch khoanh tay, gương mặt cứng rắn không có chút cảm xúc.
Hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, khiến người khác muốn biết xem anh ta đang cảm thấy như thế nào cũng không được.
Nam Khuê cũng không cuống.
Cô chỉ lắc đầu, chắc chắn nói từng chữ một: “Tôi không tin.”
“Cô biết rõ chuyện máy bay cất cánh cũng không phải là việc tôi có thể khống chế được, đúng không? Cô cảm thấy tôi có bản lĩnh ra tay với máy bay sao?” Quý Dạ Bạch phản bác.
“Đúng là như vậy, nhưng thời tiết của thành phố kia thường mưa, bay vào ngày mưa đối với họ cũng chỉ là chuyện bình thường, cho nên anh đoán xác suất máy bay cất cánh là rất lớn, vậy nên anh mới đánh cược, cược Kiến Thành sẽ lên máy bay, cược vào tỉ lệ xảy ra sai sót của máy bay, không phải sao?”
“Có lẽ tỉ lệ là một phần nghìn, nhưng anh đã thắng cược.”
Nói xong những lời này, trong lòng Nam Khuê cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô đặt tay lên đầu gối, liều mạng kiềm chế tâm trạng của mình lại.
Nếu không cô sợ cô sẽ xúc động đến mức muốn xé nát Quý Dạ Bạch ra mất.
“Nếu cô đã đoán được hết thì cần gì phải hỏi chứ?” Quý Dạ Bạch vẫn tỉnh táo như cũ nhìn cô.
“Tôi chỉ muốn một đáp án chính xác, tôi phải nghe chính miệng anh thừa nhận.”
Quý Dạ Bạch không nói gì.
Nhưng lúc này sự yên lặng của anh ta đã khẳng định.
Cuối cùng lần này Nam Khuê cũng hoàn toàn sụp đổ.
Cô đứng lên, giống như một con báo, mạnh mẽ lao đến nắm lấy cà vạt của Quý Dạ Bạch: “Quý Dạ Bạch, sao anh dám làm vậy chứ?”
“Trước đến giờ tôi không bao giờ nghĩ anh ác độc như vậy, nhưng sao các người lại có thể đáng sợ như vậy được chứ?”
“Anh biết anh ấy là ai không? Anh ấy là anh ruột của anh, cho dù anh không muốn thừa nhận nhưng trong người hai người chảy cùng một dòng máu, hai người có chung một người cha, sao anh có thể máu lạnh như vậy chứ?”
Nam Khuê hét xong thì kiệt sức buông anh ta ra.
“Được rồi, cho dù tôi nói nhiều như thế nào thì người máu lạnh như anh cũng vẫn sẽ không quan tâm mà thôi.”
Cho nên cô cũng không muốn lãng phí thời gian nữa.
Đột nhiên lúc này ánh mắt Quý Dạ Bạch nhìn về phía bụng Nam Khuê.
“Nghe nói cô mang thai, lại có thêm một đứa bé nữa.”
Nam Khuê mạnh mẽ quay đầu, không để ý đến anh ta.
“Phụ nữ có thai rất vất vả, tôi đã gặp rất nhiều phụ nữ có thai liên tục buồn nôn, hơn nữa giai đoạn đầu rất dễ bị sinh non, cô nên bảo vệ mình thật tốt.”
“Chuyện này không liên quan đến anh, không cần anh phải mèo khóc chuột giả vờ từ bi.”
“Tôi chỉ dặn cô, hi vọng khi cô làm một người mẹ, dù cho là thời điểm nào cũng có thể chăm sóc tốt cho con của mình.”
Nam Khuê vẫn phẫn hận nhìn anh ta như cũ: “Tôi đã nói rồi, không cần anh quan tâm, con của tôi đương nhiên tôi sẽ bảo vệ tốt.”
“Nếu như nó gặp nguy hiểm thì sao?”
“Vậy thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho nó, chuyện này không phiền anh phải hao phí công sức quan tâm.”
Quý Dạ Bạch không buông tha mà tiếp tục truy hỏi: “Vậy cô có từng nghĩ đến chuyện nếu như Lục Kiến Thành xảy ra chuyện không thể trở về được, đứa nhỏ không có cha, cô vẫn sẽ giữ lại nó, vẫn sẽ sinh nó ra sao?”
“Đứa nhỏ là một sinh mệnh, cũng là kết tinh tình yêu của tôi và Kiến Thành, đương nhiên tôi vẫn sẽ sinh nó ra.
Cho dù không có cha thì tôi cũng sẽ cho đứa nhỏ tất cả tình thương của một người mẹ.”
Vành mắt Quý Dạ Bạch hơi nóng lên.
Yết hầu anh ta lên xuống, anh ta nói: “Vậy thì tốt, hi vọng cô nhớ rõ những gì mình đã nói.”
Anh ta đứng lên, nghiêm túc chỉnh sửa quần áo của mình.
Mãi đến khi bộ âu phục kia được anh ta sửa sang cẩn thận, anh ta mới nhìn Nam Khuê nói: “Hôm nay có thể là lần cuối chúng ta gặp nhau.”
“Câu này lúc trước anh cũng đã nói.”
Nam Khuê cũng không quá tin lời anh ta nói.
Quan trọng hơn là cô cũng hoàn toàn không muốn gặp lại anh ta.
“Trước kia có lẽ là giả, nhưng lần này cô phải tin, là thật.”
Dường như sợ Nam Khuê không tin, Quý Dạ Bạch lại nhìn cô, chắc chắn bổ sung thêm một câu: “Lần này nhất định là thật.”.