Hít sâu một hơi, Nam Khuê quyết định.
“Bé cưng, mặc kệ người kia có phải cha hay không, mẹ nhất định phải vào xem thử.”
“Nếu đúng thì một nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi.”
“Nếu như không phải thì chúng ta tiếp tục tìm, được không?”
Nói xong Nam Khuê đi vào trong nhà hàng.
Bên trong được xây rất đẹp, có cầu nước nhỏ, phong cảnh cũng vui mắt, nhưng Nam Khuê không có tâm trạng quan tâm đến những chuyện này.
Tất cả tâm trạng của cô đều đặt hết lên người đàn ông kia.
Mỗi một bước đi là nhịp tim cô lại đập nhanh hơn một lần.
Hai tay nắm chặt, trái tim cô như treo lơ lửng trên cao.
Trong lòng càng không ngừng cổ vũ bản thân: “Kiến Thành, là anh, nhất định là anh.”
“Anh có biết em nhớ anh thế nào không?”
Cô nhanh chóng cách bóng lưng kia ngày càng gần.
Ba bước, hai bước…
Chỉ còn một bước cuối cùng là cô có thể đứng trước mặt anh ấy, thấy rõ dáng vẻ của anh ấy.
Nhưng cô lại sợ.
Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ không phải.
Nam Khuê nhắm chặt mắt, đi đến trước người kia.
.
Chap ????ới luô???? có tại [ t????ù????t????u????ệ????.???????? ]
Sau đó cô nhẹ nhàng mở mắt ra, nhưng cũng chỉ dám mở hé một xíu.
“Kiến…”
Giây phút mở mắt ra, cô gần như là tràn đầy hi vọng mà gọi tên anh.
Nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt kia, cô vẫn thất vọng.
Không phải.
Đúng rồi, biển người mênh mông, nhiều người tìm kiếm bao nhiêu ngày như vậy cũng không được thì sao có thể trùng hợp đến mức để cô gặp được chứ?
Là cô mơ mộng rồi, trên thế giới căn bản không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nam Khuê thu hồi nụ cười tươi tắn lại, cô miễn cưỡng cười nói: “Thật xin lỗi, hình như tôi nhận nhầm người.”
Người đàn ông ngẩng đầu, ánh mắt nhìn bụng cô vô cùng dịu dàng: “Không sao, trông cô như thế này giống như đang tìm người vậy.
Có cần tôi giúp không?”
Nam Khuê lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng có khả năng tạm thời tôi chưa tìm được…” Anh ấy.
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong.
Đột nhiên bên tai đã vang lên một giọng nói sắc bén: “Hay lắm, con hồ ly tinh này, cuối cùng lần này cũng bị tôi bắt được rồi nhé.”
“Cái đồ hồ ly tinh này, không làm được gì tốt lại còn làm tiểu tam đi dụ dỗ ông xã người khác à?”
Nam Khuê còn chưa kịp phản ứng thì người phụ nữ kia đã lao đến trước mặt cô.
Một giây sau, cô ta cầm ly rượu vang trên bàn đổ lên đầu Nam Khuê.
Trong nháy mắt, rượu vang đỏ từ tóc Nam Khuê chảy xuống.
Hình như cô bị hiểu lầm rồi.
Nam Khuê hơi hé miệng định giải thích thì người phụ nữ kia đã trực tiếp cầm bình rượu lên đổ tiếp.
Lần này bộ váy trắng trên người Nam Khuê gần như bị nhuộm đỏ.
Trên người cũng vô cùng lộn xộn.
Vì váy bị làm ướt nên bụng Nam Khuê càng lộ rõ hơn, váy trên người cũng có chút xuyên thấu.
Người đàn ông áy náy kia nhìn cô, vừa nói “xin lỗi” vừa cởi áo trên người ra đưa cho Nam Khuê.
Nhưng không ngờ động tác này càng chọc tức vợ anh ta hơn.
Người phụ nữ kéo áo người đàn ông lại, vô cùng tức giận nhìn Nam Khuê: “Giỏi thật đó nha, dáng vẻ mềm mại đáng yêu này của cô đúng là khiến cho đàn ông chết mê chết mệt mà.”
“Nhưng tôi cảnh cáo cô, đây là chồng tôi, từ hôm nay trở đi cô cút ra khỏi cuộc sống của chúng tôi ngay, nếu cô còn dám tới quấy rầy chúng tôi thì đừng trách tôi không khách khí.”
Sau khi sửa sang lại tóc mình, cuối cùng Nam Khuê cũng phản ứng lại kịp.
“Cô gái này, tôi nghĩ cô…”.