Trái tim Chu Tiễn Nam đắng chát, anh ấy vẫn gật đầu: “Được, tôi mang em đến đó.”
“Ừm.”
Lúc đi đến bờ biển, Nam Khuê đã cảm nhận được gió biển nhẹ nhàng ẩm ướt, cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Ngay cả bàn chân đạp lên bãi cát trắng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đi được mấy phút, Chu Tiễn Nam nhìn thấy dáng người cao lớn kia.
“Khuê Khuê, Lục Kiến Thành ở…” Phía trước.
Anh ấy vừa định nói thì Nam Khuê đã ngẩn người: “Tiễn Nam, tôi thấy thật rồi, tôi thấy anh ấy rồi.”
“Tôi chắc chắn người kia chính là anh ấy, chính là anh ấy, mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng tôi nhất định không nhận nhầm.”
Dứt lời Nam Khuê đã kích động chạy đến.
Cô chạy đến, vạt váy tung bay theo gió, toàn thân như chìm trong sự vui vẻ.
Nhưng Chu Tiễn Nam lại không dám nhìn những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Cuối cùng cô cũng lại gần.
Nam Khuê dừng bước, gần như ngừng thở mà bước qua.
Ở khoảng cách không xa, cô vô cùng chắc chắn và khẳng định người này chính là Kiến Thành của cô.
Nỗi nhớ những ngày này, bây giờ tất cả đều điên cuồng dâng trào.
Nam Khuê không nhịn được nữa mà kích động đi qua, đồng thời run rẩy nói: “Kiến…”
Nhưng cô vừa nói được một chữ.
Đột nhiên có một cô gái bước qua trước mặt cô, tiếng cười duyên như chuông bạc, ôm lấy Kiến Thành của cô.
Điều khiến cô không ngờ là Kiến Thành không chỉ không từ chối mà ngược lại còn chủ động ôm lấy vai của cô gái kia.
Họ sóng vai dựa vào nhau, dáng vẻ ân ái thân mật.
Ánh nắng hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu vào họ, ánh nắng màu hồng cam vô cùng xinh đẹp.
Họ cứ như vậy dựa vào nhau, giống như một đôi tình nhân ân ái nhất khiến người khác hâm mộ.
Nhưng rõ ràng không phải là như vậy mà?
Anh là Kiến Thành, Kiến Thành của cô.
Người trước mắt không phải là người khác mà là chồng của cô mà!
Là người mà cô đã đợi, đã chờ suốt mấy tháng!
Tại sao có thể như vậy được?
Sao anh lại ôm người phụ nữ khác, hơn nữa còn là dáng vẻ cưng chiều ngọt ngào như vậy nữa.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Nam Khuê cũng không muốn tin.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cô không muốn tin cũng không được.
Cô không kiềm chế được nữa, cô chạy đến, khi thấy khuôn mặt của Lục Kiến Thành và cô gái kia, Nam Khuê như điên cuồng, gần như mất khống chế mà đẩy người phụ nữ kia ra, sau đó nhìn Lục Kiến Thành, lệ rơi đầy mặt nói: “Kiến Thành, anh còn sống, anh được cứu về rồi, thật sự quá tốt rồi.”
“Kiến Thành, anh còn nhớ em không?”
Thấy Nam Khuê khóc thương tâm, Lục Kiến Thành buồn bực nhìn cô: “Cô gái này, cô nhận nhầm người rồi, tôi không phải là cái gì Kiến Thành trong lời cô, tôi tên Cố Mạc Hàn.”
“Ha ha…”
Nghe lời anh nói, Nam Khuê không nhịn được mà bật cười chế giễu.
Cố Mạc Hàn?
Đúng là một cái tên hoàn toàn mới.
Thế nhưng người trước mắt là người đã bên cạnh cô vô số ngày đêm, thậm chí còn ôm cô ngủ không biết bao tối, sao cô có thể nhận nhầm người ôm mình vào lòng được chứ?
Đừng nói là anh vẫn giống ngày trước như đúc, cho dù bề ngoài anh có thay đổi thì cô cũng nhất định nhận ra được.
Thấy Nam Khuê cười một cách thương tâm như vậy, Cố Mạc Hàn đột nhiên có chút không đành lòng trách cứ cô.
Anh chỉ dùng giọng nói nhẹ nhàng nói: “Cô gái, vì cô nhận nhầm người nên tôi có thể bỏ qua cho hành động thô bạo ban nãy của cô, nhưng cô đã đẩy vị hôn thê của tôi, cô nhất định phải xin lỗi cô ấy.”
Vị hôn thê?
Giờ phút này người Nam Khuê nhưng cứng lại, ngay cả cười châm chọc cô cũng không cười nổi.
Nói xin lỗi với vị hôn thê của anh?
Thời gian trôi thật nhanh nha!
Cô ở nhà chờ anh, ngóng anh, trông ngóng từng ngày thì anh cũng đã có vị hôn thê, anh đã sớm ôm người đẹp vào lòng rồi.
Châm chọc biết bao!
Thấy Nam Khuê không phản ứng, Cố Mạc Hàn nhíu mày, rõ ràng có chút không vui.
Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Cô gái này, tôi nói lại lần nữa, cô nhất định phải xin lỗi vị hôn thê của tôi.”
Nam Khuê nắm chặt tay, ngẩng cao đầu.
Cô không muốn khóc, cô nhớ rõ lúc trước đã có người nói nếu không muốn khóc thì ngẩng đầu lên cao, như vậy nước mắt sẽ chảy ngược vào trong lòng, nước mắt sẽ không chảy ra.
Nhưng cho dù như vậy thì nước mắt cô vẫn như chân trâu đứt chảy xuống mặt.
Đau lòng sao?
Vậy mà anh lại dùng giọng nói lạnh lùng ra lệnh cho cô nói xin lỗi một người phụ nữ khác… Một người phụ nữ anh mới quen có mấy tháng.
Cô không còn cách nào khác, cô thật sự không nói nên lời, càng không có khả năng sẽ nói lời xin lỗi.
Lúc này người phụ nữ bên cạnh Cố Mạc Hàn đi qua ôm lấy cánh tay anh, đồng thời thân thiết nói.
“Mạc Hàn, được rồi, cô gái này có lẽ cũng không cố ý, cô ấy khóc đau lòng như thế có thể do có chuyện gì khiến cô ấy đau khổ, chúng ta đừng hơn thua với cô ấy.”
“Trời gần tối rồi, cha mẹ cũng đã về nhà, có lẽ cơm cũng nấu xong rồi, chúng ta về nhà đi.”
Cố Mạc Hàn cưng chiều nhìn người phụ nữ kia, gật đầu: “Được, tất cả đều nghe theo em.”
“Mạc Hàn, anh thật tốt, thật muốn nhanh gả cho anh.”
Người phụ nữ ôm lấy cánh tay Cố Mạc Hàn, hai người quay người trở về.
Nam Khuê cứ như vậy nhìn bóng lưng của họ ngày càng đi xa.
Trái tim cô đau quá.
Đợi chờ lâu như vậy.
Cô thật sự không nghĩ kết quả sẽ thế này.
Anh quên cô, Kiến Thành của cô hoàn toàn quên cô, hoàn toàn không nhớ rõ cô.
Nhưng sao cô có thể buông tay được chứ?
Nhìn bóng lưng họ, Nam Khuê đột nhiên nâng chân chạy đến.
Cuối cùng cô duỗi tay ra, bá đạo cản đường hai người.
Thấy cô, Cố Mạc Hàn nhíu mày: “Cô gái, sao lại là cô? Cô thật sự không hiểu sao, hành vi kì lạ của cô đã ảnh hưởng rất lớn đến chúng tôi.”
“Mời cô tránh ra, chúng tôi muốn về nhà.”
Nam Khuê cố chấp đứng ở đó: “Em có thể tránh ra, nhưng em muốn anh trả lời em mấy câu hỏi.”
Cố Mạc Hàn không kiên nhẫn, trực tiếp nắm tay người phụ nữ bên cạnh đi vòng qua người Nam Khuê.
Nam Khuê không từ bỏ, cô lại đuổi theo, ánh mắt kiên định nói: “Nếu như không trả lời câu hỏi của em thì em sẽ không rời đi.”
Cố Mạc Hàn muốn kéo người phụ nữ đi tiếp, đúng lúc này người phụ nữ kia vỗ tay anh nói: “Mạc Hàn, cô gái này đã cố chấp như vậy thì chúng ta trả lời mấy câu hỏi của cô ấy đi.”
“Vừa rồi không phải anh cũng nói nhìn cô ấy rất đáng thương sao, không sao, chúng ta cũng không vội.”
Cố Mạc Hàn gật đầu, cưng chiều nhìn người phụ nữ bên cạnh: “Được.”
Hai người trước mắt ân ái như vậy, giống như họ chính là một đôi vợ chồng hạnh phúc.
Hình ảnh này lại mạnh mẽ đâm thẳng vào lòng Nam Khuê
Mỗi một lần họ thân mật là trái tim cô như bị đè ép đến đau nhói.
Nhưng ngay cả tư cách đi đến tuyên thệ chủ quyền cũng đã mất.
“Cô gái này, vị hôn thê của tôi đã đồng ý thì cô có câu hỏi gì mau nói đi, nhưng tôi nói trước, sau khi trả lời xong câu hỏi của cô, cô không thể quấn lấy chúng tôi nữa.”
Sắc mặt Nam Khuê trắng bệch, cô nghiêm túc mím môi, rồi gật đầu: “Được.”.