Lần này, Nam Khuê không tức giận, cũng không lớn tiếng.
Cô chỉ dùng ngữ khí bình tĩnh để nói những lời này.
Không ngoài dự đoán của cô, Cố Mạc Hàn lắc lắc đầu: “Nhưng tôi không phải là Lục Kiến Thành mà cô nói.”
“Đương nhiên là anh phải, anh chỉ là mất trí nhớ nên không nhớ được thân phận trước đây của mình mà thôi.”
“Nói bậy, vậy cô có chứng cứ gì không?”
Cuối cùng, Cố Mạc Hàn cũng đã hỏi.
Nghe thấy câu này, Nam Khuê liền biết mình đã có hi vọng.
Nếu anh đã dám hỏi, chứng tỏ rằng trong lòng anh cũng đã bắt đầu nghi ngờ, đã có chút dao động rồi.
Chỉ có lúc này, cô cầm chứng cứ ra mới có ý nghĩa.
Nếu không anh chỉ nghĩ rằng tất cả mọi chứng cứ mà cô đưa ra đều là ngụy tạo.
Anh sẽ không chỉ không tin mà ngược lại sẽ càng bài xích cô hơn.
“Đương nhiên em có, nhưng anh dám xem không?” Nam Khuê hỏi.
Nhìn vào chiếc ghế bên cạnh, Cố Mạc Hàn bước tới ngồi xuống: “Nếu như cô dám đưa thì tôi dám xem.”
Nam Khuê lấy một cuốn album ảnh từ trong ngăn kéo ra, sau đó đem tới trước mặt anh.
“Anh tự mình xem đi!”
Nhìn cuốn album trước mặt, không biết tại sao, trong lòng Cố Mạc Hàn lại đột nhiên có một loại cảm giác phức tạp khó tả.
Anh dường như đang chờ đợi, nhưng lại dường như đang sợ hãi.
Nếu như người bên trong cuốn album đó là anh thì phải làm sao?
Còn nếu không phải là anh thì lại phải làm sao?
Thế nên, anh nhìn chằm chằm vào cuốn album trước mặt, nội tâm vô cùng thấp thỏm.
Nam Khuê cũng không gấp gáp, cô ngồi một bên yên tĩnh chờ đợi.
Một phút, hai phút, ba phút.
Năm phút sau, Cố Mạc Hàn cuối cùng cũng từ từ lật mở cuốn album trước mặt mình ra.
Khi bức ảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt, đồng tử của anh lập tức phóng to ra, trái tim cũng bắt đầu đập điên cuồng.
Cô không hề nói dối, người đàn ông bên trong này thật sự giống hết với anh.
Nếu như nói điều duy nhất không giống thì cũng chỉ có bộ quần áo trên người mà thôi.
Sau đó, anh hít một hơi rồi điên cuồng lật xem hết cả cuốn album.
Sau khi điên cuồng lật qua lật lại, Cố Mạc Hàn hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không có cách nào bình tĩnh lại được.
Nam Khuê lấy lại cuốn album, sau đó đưa máy tính bảng đến trước mặt anh: “Trong này là video chúng ta ở bên nhau, cũng chính là video ghi lại khoảnh khắc lần đầu tiên kết hôn của chúng ta, trong đó có ông nội, có cha mẹ.”
“Thế nên, anh không phải là cô nhi, cũng không phải lớn lên trên đảo.”
“Cho dù album có thể photoshop làm giả được nhưng video thì không thể làm giả được.”
Cố Mạc Hàn tua nhanh để xem xong toàn bộ video.
Cuối cùng, ngón tay của anh dừng lại, chỉ vào Nam Khuê rồi hỏi: “Nhìn dáng vẻ của tôi lúc đó, hình như rất không hài lòng với hôn lễ này.”
Nam Khuê gật đầu: “Quả thật là rất không hài lòng, bởi vì lúc đó là do ông nội làm chủ bắt anh cưới em, còn anh thì không hề muốn cưới em, thế nên sau đó chúng ta đã ly hôn rồi.”
“Chúng ta là sau khi ly hôn mới hiểu lòng nhau, sau đó bắt đầu quay lại với nhau.”
Nam Khuê vừa nói, vừa đem mấy tập giấy trong tay đặt trước mặt Cố Mạc Hàn.
“Hai cái phía trước là giấy kết hôn lần đầu của chúng ta, sau đó là giấy ly hôn, cuối cùng là giấy kết hôn lần thứ hai của chúng ta.”
“Anh xem kỹ đi, ảnh trên đó đều là anh và em.”
Những thứ nên nói và cần nói, Nam Khuê đều đã nói hết rồi.
Bây giờ, điều cô cần làm chính là chờ đợi.
Cô biết, cho dù đổi lại là ai thì khi đột nhiên phải tiếp nhận một lượng lớn thông tin thế này đều cần phải có thời gian cả.
Thế nên, cô cho anh thời gian, cũng cho anh không gian.
“Được rồi, những gì muốn nói em đều đã nói cho anh biết hết rồi.”
“Hôm nay đến đây thôi, anh có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Nói xong, Nam Khuê đứng dậy.
Trước khi lên lầu, cô bước chậm tới chỗ Cố Mạc Hàn.
Sau đó duỗi tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng nói với anh: “Trong tim em, anh là Cố Mạc Hàn, cũng là Lục Kiến Thành, nhưng bất luận anh là ai thì cũng đều là ông xã của em.”
“Em yêu anh của tất cả mọi lúc, cũng yêu tất cả mọi hình dáng của anh.”
“Vậy còn anh thì sao? Cho dù đã mất trí nhớ, cho dù đã quên đi em, anh sẽ còn yêu em lại từ đầu nữa không?”
Nói xong, Nam Khuê buông tay ra rồi quay người đi lên lầu.
Có vài vấn đề, cô không cần câu trả lời ngay.
Lúc Cố Mạc Hàn trở về nhà thì đã là một hai giờ sáng rồi.
Đẩy cửa lớn ra, cả sân nhà đều vắng lặng, đến cả một ánh sáng cũng không có.
Xem ra, bọn họ đều đã ngủ hết rồi.
Nhưng sau khi trải qua một màn vừa rồi, anh làm thế nào cũng không ngủ được.
Châm một điếu thuốc, dáng người cao ráo của anh đứng dưới bóng trăng một hồi lâu.
Lời nói của Nam Khuê, còn có những bức ảnh, video, giấy kết hôn và tất cả mọi thứ mà anh đã xem, thời khắc này đều giống như thủy triều mà ùa về trong đầu anh, gần như bao vây lấy cả con người anh.
Những thứ đó, rốt cuộc là thật, hay là giả đây?
Điếu thuốc trong tay, thật ra anh chỉ hút có một hơi rồi quên mất nó.
Mãi cho tới khi tia lửa đỏ rực cháy tới đầu ngón tay, mang đến cảm giác đau đớn thì mới khiến cho anh hoàn lại hồn, sau đó, anh hút mạnh một hơn rồi vứt nó vào thùng rác.
Ánh trăng mờ ảo, giống như trái tim anh vậy.
Lúc này, anh thật sự không phân biệt được bản thân rốt cuộc là Cố Mạc Hàn hay là Lục Kiến Thành nữa?
Chu Hiển Tinh thực ra không hề ngủ.
Lúc Cố Mạc Hàn ra ngoài, cô ta cũng đã lén đi theo.
Khi tận mắt nhìn thấy anh đi vào nhà của người phụ nữ đó, cô ta vừa tức vừa hận.
Khoảnh khắc đó, cô ta hận rằng bản thân không thể xông vào đó ngay lập tức, rồi trực tiếp bắt gian tại trận.
Nhưng cuối cùng, cô ta đã kìm xuống.
Mà cô ta cũng đã về nhà trước Cố Mạc Hàn mười phút.
Sau đó nhanh chóng thay đồ ngủ, Chu Hiểu Tinh mở cửa ra, giả vờ như mới mơ màng tỉnh dậy đi ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Mạc Hàn ở ngoài sân, cô ta ngạc nhiên bước tới, đồng thời ôm lấy anh từ phía sau.
Ngữ khí nhẹ nhàng mang theo chút ngái ngủ.
“Mạc Hàn, có phải anh gặp phải chuyện phiền lòng gì rồi không? Hay là công việc có gì phiền não? Muộn thế này rồi còn chưa ngủ?”
“Hiểu Tinh”
Cố Mạc Hàn gọi tên cô ta, sau đó đột nhiên quay người lại nhìn cô ta: “Anh hỏi em một chuyện, hãy trả lời thành thật được không?”
“Được chứ, anh hỏi đi.”
“Lúc anh mắc bệnh tỉnh lại, em nói rằng anh đã quên một vài ký ức, vậy em có thể nói cho anh biết trước đây chúng ta đã yêu nhau như thế nào, đính hôn như thế nào không?”
Chu Hiểu Tinh không ngờ rằng anh sẽ đột nhiên nhắc đến vấn đề này nên trong lòng liền có chút hoảng loạn.
Cả người cũng trở nên không thoải mái và luống cuống.
Nhưng cũng may là trời tối nên anh không nhìn thấy được biểu cảm này của cô ta.
“Sao đột nhiên lại hỏi về những việc này vậy?” Chu Hiểu Tinh cố gắng gượng cười.
“Nhìn thấy ánh trăng vô cùng dịu dàng và lãng mạn này nên bỗng nhiên nghĩ đến thôi.”
“Chúng ta trước đây ấy hả” Chu Hiểu Tinh làm ra vẻ hồi tưởng: “Anh đối xử với em rất tối, rất cưng chiều em, đi đường sẽ luôn để em đi ở phía trong lề, trước khi đi ngủ sẽ hôn em rồi nói nói chúc ngủ ngon với em.”
“Thậm chí lúc nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác, anh cũng sẽ vô cùng bá đạo, vô cùng ghen tuông.”
Cô ta nói một cách rất cụ thể.
Cố Mạc Hàn nhìn vào mắt cô ta, muốn thử tìm ra một kẽ hở trong mắt cô ta.
Nhưng trong mắt cô ta rất thanh khiết, trong trẻo như suối, không có một chút dấu hiệu nói dối nào.
“Vậy lúc chúng ta đính hôn thì sao? Có hình không?” Cố Mạc Hàn lại hỏi.
“Đương nhiên là có chứ, một dịp quan trọng như vậy đương nhiên em phải lưu lại kỷ niệm rồi.”
“Đúng rồi.” Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh giơ tay ra rồi đưa chiếc nhẫn ở ngón áp út lên trước mặt Cố Mạc Hàn.
“Còn có chiếc nhẫn này nữa, đây chính là nhẫn đính hôn của chúng ta, phía bên trong có khắc tên của chúng ta, chiếc nhẫn này là do anh tự tay thiết kế rồi tự tay tìm người làm cho em đấy.”
“Em nhớ lúc em nhận được nó em đã vô cùng vui mừng, vô cùng cảm động.”
“Nhưng đáng tiếc là sau khi anh bị bệnh thì đã quên hết những hồi ức tươi đẹp đó rồi.”.