Khi Nam Khuê quay người đi vào, cô cảm thấy cả người như chết lặng.
Bỗng nhiên, chân cô loạng choạng, nếu không giữ chặt thì có lẽ cô đã ngã rồi.
Đầu cô hoàn toàn trống rỗng.
Cả người cũng trống rỗng.
Lúc ngồi trên ghế trong phòng, cô thậm chí không biết bản thân mình vào đây bằng cách nào.
Mang thai.
Chu Hiểu Tinh mang thai rồi, mang thai đứa con của anh ấy.
Giờ phút này, trong đầu cô lặp đi lặp lại suy nghĩ về tin này.
Nhưng mới mấy tháng thôi, Chu Hiểu Tinh đã mang thai rồi sao.
Nếu cô tìm thấy anh muộn một chút, tới muộn một chút, có phải anh đã ở bên các con của cô ta rồi không?
Thật buồn cười.
Quá mỉa mai.
Nếu như Chu Hiểu Tinh mang thai, có con rồi.
Vậy cô thì sao?
Cô và đứa bé trong bụng cô sẽ thế nào?
Khi Trần Tranh đi vào, nước mắt của Nam Khuê đã lăn dài trên má.
Nhưng cô lại không hề hay biết.
Có lẽ vì chìm đắm trong nỗi buồn nên cô không hề hay biết những giọt nước mắt cay đắng đã chảy trên môi.
Tới khi Trần Tranh đưa khăn ấm cho cô: “Thiếu phu nhân, cô lau mặt đi.”
Nam Khuê lúc này mới nhận ra mình rơi nước mắt nhiều như thế.
Hốt hoảng lau đi những giọt nước mắt, cô bước vội lên lầu.
Chu Hiểu Tinh mang theo cơ thể đầy vết thương trở về, trên mặt, trên tay, trên người cô ta toàn là thương tích.
Lúc Mẹ Chu nhìn thấy liền sửng sốt chạy ra: “Làm sao vậy, con gái ngoan, con đi đâu vậy?”
“Mẹ” Chu Hiểu Tinh khóc, nhào vào vòng tay của mẹ Chu: “Con đi tìm người phụ nữ đó, nhưng cô ta quá kiêu ngạo, cô ta không chỉ đánh con, còn ném con ra ngoài cửa.”
“Mẹ, con thất bại rồi, thật là xấu hổ.”
Chu Hiểu Tinh khóc rất dữ dội, như là muốn tìm tới cái chết.
“Người phụ nữ nào? Con gái ngoan, con đừng khóc nữa, nói rõ ràng cho mẹ nghe.”
“Mẹ, là người phụ nữ đã dụ dỗ Mạc Hàn, mấy ngày nay Mạc Hàn về nhà rất muộn, đều là đi gặp con hồ ly tinh đó, chính là vợ trước của anh ấy.”
“Nói là vợ, nhưng ai biết có phải là sự thật không, con thấy cùng lắm là bạn gái, căn bản là chưa kết hôn.”
Chu Hiểu Tinh nói xong, lại tiếp tục khóc.
Lúc này mẹ Chu đang bận tìm thuốc trong ngăn tủ.
Ngay lập tức, không nói lời nào, bà ấy bôi vào chỗ bị thương trên mặt Chu Hiểu Tinh.
Lúc vừa mới bôi lên, Chu Hiểu Tinh thấy rất bình thường, nhưng ngay sau đó, cô ta cảm thấy mặt mình nóng và rát.
“Mẹ, mẹ bôi thuốc gì cho con vậy? Có phải là hết hạn sử dụng không, đau quá!”
Mẹ Chu vẫn tiếp tục bôi thuốc lên mặt cô ta: “Đau đúng không, đau vậy mới có hiệu quả.”
Chu Hiểu Tinh cứ tưởng ý của bà là thuốc bôi càng đau càng hiệu quả tốt, nên cô ta cắn răng chịu đựng.
Tuy nhiên mấy phút trôi qua, cô ta cảm thấy thực sự là không thể chịu đựng được nữa.
Chỗ vết thương vẫn nóng và xót, vừa đau vừa nóng, cô ta muốn gãi, nhưng lại sợ để lại sẹo nên nhất định không động vào.
Lúc này, mẹ Chu mới đắc thắng, vênh váo nói: “Hiểu Tinh, thật ra đây không phải là thuốc trị vết thương cho con, ngược lại sẽ làm vết thương trên mặt con càng sâu, càng trở nên nghiêm trọng.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”
Chu Hiểu Tinh vừa nghe xong, vô cùng hoảng sợ.
Cô ta lập tức đưa tay định lau sạch thuốc trên mặt đi.
Nhưng mẹ Chu lại giữ tay cô ta lại, tận tình khuyên nhủ: “Con gái ngoan, con đợi đã, mẹ làm như vậy là có lí do.”
“Vết thương lần này của con là một thời cơ tốt, nhưng vết thương trên mặt con còn chưa đủ nghiêm trọng, không đủ để khiến Mạc Hàn chú ý và tức giận, con nhẫn nại một chút, chỉ cần vết thương trên mặt con đủ nghiêm trọng, nó nhất định sẽ đi tìm người phụ nữ đó để chất vấn.”
“Tới lúc đó, chúng ta không cần làm gì, người phụ nữ đó nhất định sẽ thất bại thảm hại.”
Nghe xong những lời mẹ Chu nói, Chu Hiểu Tinh liền giơ ngón tay cái lên, khen ngợi cao kiến của bà.
“Mẹ, vẫn là mẹ nghĩ chu đáo, mẹ thật sự quá lợi hại.”
“Vì thế nên con nhẫn nại một chút, trưa nay con gọi Mạc Hàn về nhà ăn cơm, ngay khi nó nhìn thấy vết thương trên mặt con, con nhân cơ hội đó đổ thêm dầu vào câu chuyện đã xảy ra lúc sáng, mẹ không tin nó lại không đi tìm người phụ nữ đó.”
“Vâng, mẹ, con nghe theo mẹ.
Dù rất đau, nhưng con nhất định sẽ chịu đựng.”
Buổi trưa, Cố Mạc Hàn quả thực đã về nhà ăn cơm.
Vừa nhìn thấy Chu Hiểu Tinh, anh đã phát hiện ra nhưng vết thương trên mặt cô ta.
“Mặt em bị làm sao thế?” Anh lập tức lo lắng hỏi.
“Không có gì, chỉ là em không cẩn thận nên bị xây xát chút thôi.” Chu Hiểu Tinh nói.
Cô ta nói như vậy, Cố Mạc Hàn cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Ăn cơm xong, anh chuẩn bị đi làm, trước khi rời đi lại nghe thấy cuộc nói chuyện của Chu Hiểu Tinh và mẹ Chu.
“Hiểu Tinh, con gái ngốc, sao con không nói với Mạc Hàn sự thật, mẹ nhìn mà thực sự thấy đau lòng.”
Sự thật?
Lẽ nào Hiểu Tinh nói dối mình?
Cố Mạc Hàn lập tức cảnh giác với những gì mình nghe thấy.
“Mẹ, không sao đâu, con đã bôi thuốc rồi, tối nay ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏi thôi.”
“Nhưng mặt mũi con sưng như vậy, giống như hai cái bánh bao, một đêm làm sao mà khỏi được? Đều là do người phụ nữ đó, cô ta quá tàn nhẫn, không phải là con người.
Hai cái tát giáng vào mặt con như vậy.”
“Con đã bị ức hiếp thành ra thế này, sao con còn giấu, vừa rồi mẹ không nên giúp con giấu Mạc Hàn, mẹ nên nói cho nó biết sự thật.”
“Mẹ, con thấy Mạc Hàn có chút tình cảm với cô ấy, con không muốn làm Mạc Hàn khó xử.
Con thực sự không sao, mẹ nhất định không được nói cho Mạc Hàn biết.”
Vừa dứt lời, Cố Mạc Hàn liền mở cửa bước vào.
Nhìn thấy anh, Chu Hiểu Tinh lập tức im lặng, đồng thời thể hiện sự hoảng sợ vừa phải.
“Mạc Hàn, sao anh lại vào đây? Không phải anh đã đi làm rồi sao?”
Cố Mạc Hàn chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: “Những gì em vừa nói đều là sự thật à?”
“Không, không phải vậy.”
“Mạc Hàn, anh đừng nghe mẹ nói bậy, mặt của em thực sự là bị xây xát thôi.”
Chu Hiểu Tinh còn chưa nói xong, ngay sau đó, Cố Mạc Hàn đã quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng anh rời đi, Chu Hiểu Tinh nhìn mẹ Chu, nhếch môi cười: “Mẹ, vẫn là cách của mẹ cao minh.”
“Đàn ông mà, chính là thích kiểu như vậy, nếu con chạy tới trước mặt cậu ta khóc lóc sướt mướt kể tội, cậu ta nhất định sẽ không tin, còn cảm thấy con ích kỉ.”
“Mẹ, con học được rồi.”
Trần Tranh nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay lúc nhìn thấy Cố Mạc Hàn, tâm trạng có chút phức tạp.
Thiếu phu nhân đang đau lòng vì anh, bây giờ Trần Tranh cũng không biết là nên để anh vào hay là không để anh vào.
Trần Tranh cố ý chặn anh lại: “Nếu anh muốn gặp thiếu phu nhân, tôi sẽ vào thông báo, anh cứ ở đây đợi đi.”
“Không cần, tôi sẽ đích thân đi.”
Vừa dứt lời, anh đã nhìn thấy Nam Khuê ngồi trong phòng.
Vừa bước vào, anh lao tới thật nhanh.
Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê chậm rãi quay người lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn anh, giọng nói vô cùng lạnh lùng.
“Nếu em đoán không nhầm, anh đến đây là để đòi lại công bằng cho vị hôn thê của mình nhỉ!”
Cố Mạc Hàn nắm chặt tay.
Nam Khuê tiếp tục: “Em sẽ không ngăn cản anh, nếu như anh thực sự nghĩ rằng em đã ức hiếp cô ta, em tuyệt đối sẽ không đánh trả, để anh đánh lại gấp đôi, thế nào?”
“Nhưng nếu là anh hiểu lầm em, là cô ta ức hiếp người quá đáng, thì anh sẽ phải ở lại cùng em ba ngày ba đêm, thế nào?”.