Nhưng Cố Mạc Hàn ngày càng lo lắng hơn, cánh cửa trước mặt anh vẫn đóng chặt.
Anh không dừng lại, càng dùng lực gõ cửa mạnh hơn.
Vài phút sau, Trần Tranh cũng chậm rãi mở cửa.
Nhìn thấy người đến là Cố Mạc Hàn, anh ta liền đứng chặn trước cửa: “Anh Cố, xin chào, có chuyện gì vậy?”
Lời nói của Trần Tranh có vẻ xa lạ và thờ ơ một cách lạ thường.
“Tôi thấy anh đi mua ít thuốc.
Cô ấy bị sao vậy? Cô ấy không khỏe à?”
“Vì anh Cố đã trở về với hôn thê của mình, lẽ ra anh nên quan tâm và chăm sóc cho vị hôn thê của anh mới phải.
Về phần chuyện của thiếu phu nhân, anh Cố không nên xen vào.”
Cố Mạc Hàn sao có thể nghe không ra sự tức giận trong lời nói của Trần Tranh chứ!
“Tôi chỉ muốn biết có phải cô ấy có bị bệnh hay không thôi? Anh mau chóng nói cho tôi biết đi.”
Trần Tranh lạnh lùng trả lời: “Anh Cố, thiếu phu nhân nói từ khi anh lựa chọn rời đi, giữa hai người đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Cho nên, thiếu phu nhân có bệnh hay không không liên quan gì đến anh cả.
Thiếu phu nhân đã căn dặn kỹ càng, cô ấy không muốn gặp anh.”
“Anh Cố, mời anh quay về cho!”
Cố Mạc Hàn gần như phát điên.
Anh siết chặt cổ tay Trần Tranh bằng một tay, hai người họ trừng mắt nhìn nhau.
Trần Tranh không ra tay đánh anh, mà bình tĩnh nói: “Bây giờ thiếu phu nhân đang nằm trên lầu nghỉ ngơi, anh có chắc là muốn đánh nhau với tôi không?”
Nghe đến đây, Cố Mạc Hàn bỗng chốc cảm thấy lụi bại.
Anh buông tay, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ không cam lòng.
Trước khi đi, anh còn nói thêm một câu: “Ngày mai tôi vẫn sẽ đến đây cho đến khi cô ấy chịu gặp tôi.”
Ngày hôm sau.
Cố Mạc Hàn vẫn đưa Chu Hiểu Tinh đi dạo quanh biển.
Nhưng cũng giống như ngày hôm qua, anh gần như đi khắp bờ biển, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng của cô đâu.
Đến tối, anh lại xuất hiện ở cổng.
Trần Tranh mở cửa nhìn thấy anh cũng không kinh ngạc lắm, chỉ lạnh lùng nói: “Thiếu phu nhân không muốn nhìn thấy anh, mời anh Cố về cho!”
Hai người cùng giằng co hồi lâu, cuối cùng Cố Mạc Hàn chỉ đành miễn cưỡng ra về.
Lúc này, có người lo lắng chạy tới gọi Trần Tranh: “Thiếu phu nhân tỉnh lại rồi, nhưng tình trạng của cô ấy không được tốt lắm, mau lên xem cô ấy đi.”
Nghe vậy, Cố Mạc Hàn gần như không giữ được bình tĩnh nữa, ngay lập tức định xong vào bên trong.
Nhưng khi bước đến cửa, anh chợt dừng bước.
Anh nhớ ra cơ thể của cô thật sự rất yếu ớt.
Bây giờ đang mang thai còn ngã bệnh thế này, chắc chắn cơ thể sẽ ngày càng suy nhược hơn.
Nếu cô đã không muốn gặp anh, mà anh còn lao vào bất chấp thế này, chẳng những không giúp được cô mà còn khiến bệnh tình của cô càng nặng thêm.
Thế là, Cố Mạc Hàn chỉ có thể nhịn đau đớn trong lòng, dừng bước chân của mình lại.
Khi Trần Tranh bước vào, Nam Khuê đang nhắm mắt dựa vào đầu giường.
Trên tấm ga trải giường màu hồng nhạt, từng bông hoa nở rộ rất đẹp.
Nhưng hoa càng đẹp thì khuôn mặt Nam Khuê lại càng xanh xao và ốm yếu.
Trần Tranh nhìn cô, trong lòng cảm thấy đau khổ và lo lắng không thôi.
Hơn nữa, anh ta cũng không thể làm bất cứ điều gì ngoài sự chăm sóc thông thường của mình.
Đây chính xác là những gì anh ta biết.
Cho nên anh vẫn luôn ẩn nhẫn chịu đựng.
Anh ta cất bước, nhẹ nhàng đi vào trong phòng.
Khi đến bên giường, sợ quấy rầy đến Nam Khuê, anh ta cất giọng rất nhẹ nhàng, mềm mại như một viên kẹo gòn.
“Thiếu phu nhân!”
Anh ta mở miệng gọi khẽ.
Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê chậm rãi mở mắt nhìn.
Nói là mở mắt, nhưng trên thực tế, chỉ là he hé mở mắt mà thôi.
Cô lên tiếng, giọng nói cực kỳ yếu ớt: “Sao anh lại ở đây?”
“Bọn họ nói sức khỏe của cô lại kém đi rất nhiều, buổi tối cũng không chịu ăn cơm.
Tôi rất lo lắng, nên đã đến đây xem cô thế nào.”
“Bọn họ lan truyền tin tức nhanh vậy sao.
Thôi, bỏ đi, tôi cũng không trách mọi người, tôi biết mọi người đều quan tâm đến tôi.”
“Thiếu phu nhân, hiện tại cô phải nuôi dưỡng tới hai người, cho nên cô phải ráng ăn nhiều một chút.” Trần Tranh đau lòng thuyết phục cô.
Nam Khuê ngẩng khuôn mặt vô tội của mình lên: “Đừng lo lắng, tôi sẽ không bạc đãi cơ thể của mình đâu.”
“Tôi chỉ cảm thấy hơi mệt nên không có cảm giác thèm ăn.
Khi nào khỏe hơn một chút tôi sẽ ăn mà.”
“Được rồi, vậy khi nào thiếu phu nhân muốn ăn thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ kêu người chuẩn bị đồ ăn nóng phục vụ cho cô.”
“Ừm.”
Sau đó, Trần Tranh nhanh chóng ra ngoài.
Vì lo lắng cho Nam Khuê nên anh ta đã nhờ người giúp việc canh chừng và chăm sóc cho cô.
Cố Mạc Hàn vẫn đứng ở trong sân, anh vẫn chưa chịu rời đi.
Trần Tranh cũng mặc kệ anh, cứ để anh đứng mãi ở đó.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua, người giúp việc xuống dưới lầu gọi Trần Tranh: “Tình trạng của thiếu phu nhân vẫn khá nghiêm trọng, cậu mau đến xem một chút đi.”
Trần Tranh lại nhanh chóng chạy lên lầu.
Trong phòng ngủ, Nam Khuê đã nằm vật trên giường.
Cô nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán, cả người cũng run rẩy không ngừng.
“Hôm nay trời nóng thế kia, sao lại đắp nhiều chăn cho thiếu phu nhân vậy chứ?”
Trần Tranh nhìn hai chiếc chăn trên người Nam Khuê rồi bắn ánh mắt lạnh lẽo về phía người giúp việc.
Người giúp việc cảm thấy oan uổng liền lập tức giải thích: “Là thiếu phu nhân cứ nói lạnh lắm không ngừng, tôi không biết phải làm thế nào nên chỉ đành lấy chăn đắp cho cô ấy.”
“Trời nắng nóng như vậy, cho dù không có bệnh cũng bị dì làm cho đổ bệnh thôi.
Dì mau tháo chăn bông ra khỏi người cô ấy đi.”
Naam Khuê mở mắt ra, đôi mắt cô ẩm ướt trông rất đáng thương: “Trần Tranh, anh đừng cởi bỏ chăn.”
“Tôi…tôi cũng không biết mình bị làm sao nữa, đột nhiên trong người cảm thấy rất lạnh.”
Ngay khi nói xong, Nam Khuê liền hắt hơi liên tiếp mấy cái.
“Thiếu phu nhân, có phải cô bị sốt rồi không? Cứ thế này cô không thể chịu nỗi đâu.
Cô mau uống thuốc đi, hay là tôi đưa cô đi tìm bác sĩ nhé.” Trần Tranh lo lắng nói.
“Tôi chịu đựng được.
Bây giờ tôi đang mang thai em bé, không nên uống thuốc thì tốt hơn.
Trước đây tôi cũng đã từng bị sốt, chỉ cần chịu đựng một đêm là được.”
Nam Khuê nói bằng giọng run rẩy yếu ớt.
Trần Tranh nhanh chóng lấy nhiệt kế đo cho Nam Khuê.
Sau khi đo xong, anh ta thật sự đã rất sốc khi nhìn thấy số đo.
Cô sốt cao tới 39 độ lận.
Trần Tranh yêu cầu người giúp việc thu dọn đồ đạc nhanh chóng và quyết định đưa Nam Khuê đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng Nam Khuê dường như bất chợt rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Cô nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, nhưng cũng giống như đang tỉnh.
“Kiến Thành, Kiến Thành.”
Trong giấc mơ, cô không ngừng gọi tên của Lục Kiến Thành.
Không biết là lạnh hay nóng, cô ôm chặt lấy mình, từng giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán.
“Ông xã, em là Khuê Khuê, là Khuê Khuê của anh đây!”
“Ông xã, em nhớ anh nhiều lắm.”
“Kiến Thành, khi nào anh mới có thể nhớ ra em và cục cưng đây.”
Cô thì thì thào, cả người tràn đầy nỗi bất an và hỗn loạn.
Nhắc đến chuyện buồn, cô không ngừng lắc đầu.
Cả người đều đau đớn đến cực điểm.
Nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô đã sớm thấm ướt nệm gối.
Người giúp việc đã thu dọn xong đồ đạc và mang qua phòng.
“Tôi làm xong rồi, những vật dụng thiếu phu nhân cần dùng tôi đều đã thu xếp ổn thỏa.”
“Tạm thời chưa cần phải đi, dì ra ngoài trước đi!”
Đột nhiên, Trần Tranh lên tiếng.
“Hả? Không đi bệnh viện nữa sao?” Người giúp việc cảm thấy có chút bối rối.
“Dì đi ra ngoài trước đi!” Trần Tranh lại tăng thêm cao độ.
Sau đó, anh ta ra ngoài và đi thẳng đến chỗ bóng dáng cao gầy đang đứng trong sân – Cố Mạc Hàn.
Lúc này, anh ta vui mừng vì anh vẫn còn ở đó, anh đã không hề rời đi.
Trần Tranh liền trực tiếp lên tiếng.
“Thiếu phu nhân muốn gặp anh, mau vào trong đi!”.