Ngay khi Trần Tranh nói xong, Cố Mạc Hàn liền lao lên như một kẻ điên.
Vừa mở cửa anh đã thấy Nam Khuê nằm trên chiếc giường rộng lớn, thân hình cô nhỏ bé nằm ở giữa như bị co lại thành một quả bóng.
Khuôn mặt tái nhợt và trắng bệch dường như không còn chút máu, trông thấy cô như vậy tim anh như bị thứ gì đó nắm chặt rất đau.
“Nam Khuê!”
Cố Mạc Hàn tiến lại gần và nhẹ nhàng gọi tên cô.
Nam Khuê chợt phản ứng lại khi nghe thấy giọng nói của anh.
Cô cau mày và lắc đầu không ngừng.
“Nam Khuê, tôi là Cố Mạc Hàn, tôi đến đây để gặp cô, cô nhất định phải cố gắng lên.”
Nhưng khi nghe thấy câu này, Nam Khuê liền đột nhiên yên lặng trở lại.
Cố Mạc Hàn!?
Đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc, nhưng lại không phải là Kiến Thành của cô.
Cố Mạc Hàn là chồng chưa cưới của người khác, hoàn toàn không phải của cô.
“Cô ấy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại trở nên nghiêm trọng như vậy?” Cố Mạc Hàn nhìn Trần Tranh, lo lắng hỏi.
“Bị cảm lạnh.”
“Anh không mua thuốc cho cô ấy à? Chẳng phải anh luôn chăm sóc cho cô ấy sao? Sao lại khiến cô ấy bị bệnh chứ?”
Trần Tranh nhìn anh, môi mỏng lạnh lùng nói: “Anh Cố, chẳng phải tất cả những loại bệnh đều là do sơ suất mà ra sao, nhưng cũng có những loại bệnh là do tâm bệnh mà ra.”
Cố Mạc Hàn cau mày: “Tâm bệnh gì? Anh mau nói rõ ràng cho tôi.”
“Anh Cố, anh thực sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu vậy? Tôi nghĩ thiếu phu nhân đã nói rất rõ ràng với anh rằng tên của anh là Lục Kiến Thành, và vì bị mất trí nhớ, cho nên anh mới trở thành Cố Mạc Hàn.”
“Sau khi mất trí nhớ, anh không chỉ hoàn toàn quên đi thiếu phu nhân, mà còn quên cả đứa con của hai người, và tất cả những ký ức tốt đẹp giữa hai người.”
“Không chỉ có vậy, bây giờ anh còn có vị hôn thê như hoa như ngọc.
Anh có biết, từ khi anh biến mất, hầu như cả ngày lẫn đêm thiếu phu nhân đều không ngủ được, ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, từng ngày từng giờ đều chờ đợi anh, trông ngóng anh trở về.”
“Cuối cùng lại đợi đến mức thành ra như vậy, anh cũng đã tận mắt chứng kiến rồi đấy, cô ấy còn đang mang thai to như vậy.”
“Tất cả những thứ này đều là đòn chí mạng đối với thiếu phu nhân.
Sở dĩ cô ấy hẹn ba ngày là hy vọng anh có thể khôi phục lại trí nhớ và nhớ ra mọi chuyện giữa hai người, nhưng anh vẫn không nhớ ra được, còn quyết tuyệt từ chối cô ấy.”
“Trên mặt thiếu phu nhân không nói gì nhưng trong lòng ngột ngạt đến mức không chịu nổi.
Đó là lý do tại sao căn bệnh này lại ập đến dữ dội, đánh gục cô ấy chỉ trong tích tắc.”
Trần Tranh nói xong, Cố Mạc Hàn liền cúi đầu, hồi lâu vẫn không nói gì.
Khi đôi mắt rơi vào khuôn mặt nhỏ bé nhợt nhạt và bình tĩnh của cô, trái tim anh đau đớn như bị dao cắt.
Cố Mạc Hàn biết rằng chính mình đã trầm luân mất rồi.
“Nghe nói tâm bệnh cần phải có tâm dược trị bệnh, vì là lỗi của tôi, cho nên tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô ấy cho đến khi cô ấy bình phục.”
Trần Tranh nhìn anh, dùng giọng điệu chế nhạo và khinh thường: “Anh Cố, lúc này sao không nghĩ tới vị hôn thê của mình, anh không sợ vị hôn thê của anh sẽ ghen tị sao?”
“Tôi biết rõ chừng mực của mình.” Anh trả lời.
“Được rồi.” Trần Tranh gật đầu: “Vì anh đã muốn chăm sóc cho thiếu phu nhân, tôi hy vọng anh sẽ đáp ứng tôi một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Người mà thiếu phu nhân trông mong không phải là Cố Mạc Hàn, mà là Lục Kiến Thành, cho nên nếu anh đã quyết định ở lại, anh phải dùng thân phận là Lục Kiến Thành, tức là chồng của thiếu phu nhân.”
“Đương nhiên, anh còn phải đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của thiếu phu nhân.”
Lần này, Cố Mạc Hàn gần như không thèm suy nghĩ, anh nhanh chóng gật đầu đồng ý.
“Được.”
“Nếu đã như vậy thì tôi giao thiếu phu nhân cho anh chăm sóc.
Tôi sẽ trông coi ngoài cửa.
Anh cần gì có thể gọi cho tôi.”
Trần Tranh đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc đó, trong phòng chỉ còn Nam Khuê và Cố Mạc Hàn.
Anh đưa tay chạm vào trán Nam Khuê một lần nữa, trán cô vẫn còn rất nóng.
Phụ nữ mang thai nói chung không thể uống thuốc hạ sốt nên chỉ có thể dùng cách khác giải nhiệt cơ thể.
Cố Mạc Hàn tìm thấy một cái chậu và hai cái khăn mặt, anh liên tục thay khăn mặt đắp lên trán Nam Khuê.
Anh cứ lặp đi lặp lại động tác này nhiều lần, cho đến cuối cùng cũng có chút tác dụng.
Ánh đèn ngủ soi rọi vào khuôn mặt nhỏ bé và trầm lặng của Nam Khuê, khuôn mặt ấy trông cực kỳ yếu ớt.
Trái tim của Cố Mạc Hàn chợt nhói lên.
Chăm chú nhìn vào cô, bàn tay anh gần như vô thức rơi trên đôi lông mày mảnh mai của cô.
Sau đó liền nhẹ nhàng vuốt ve chúng.
Đồng thời, anh cũng nhẹ giọng nói: “Nam Khuê, anh là Kiến Thành đây, anh đang ở đây, em có nghe thấy không?”
“Anh xin lỗi, đã khiến em phải chịu tổn thương rồi.”
“Em phải mạnh mẽ lên, phải mau chóng khỏe lại, đợi em khỏe lại rồi chúng ta cùng nhau về nhà.”
Quả nhiên, những lời nói này của Cố Mạc Hàn đã phát huy tác dụng.
Trong cơn mê man bất tận, dường như Nam Khuê đã nghe thấy tiếng của anh.
Cô vừa lắc đầu, vừa mạnh mẽ chống lại cơn mê man.
.
Truyện Điền Văn
“Kiến Thành”
“Ông xã.”
Cô lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nhỏ nhẹ mỏng manh ẩn chứa vẻ thương hại.
Hai tay cũng bắt đầu chới với một cách bất lực.
Ngay lập tức Cố Mạc Hàn liền nắm lấy tay cô và áp vào má anh.
“Nam Khuê, em mở mắt ra nhìn anh, có được không?”
Lúc này, mí mắt của Nam Khuê chợt khẽ động.
Sau đó, cô mờ mịt mở mắt ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Mạc Hàn, cô lập tức dang tay ôm lấy cổ anh đầy phấn khích.
Đồng thời, cô còn vui vẻ hét lên: “Kiến Thành, thật sự là anh sao? Có thật là anh không?”
“Em không hề nhìn lầm, có đúng không?”
Cô dồn dập hỏi anh, mong chờ một câu trả lời thỏa đáng.
Cố Mạc Hàn gật đầu: “Đúng vậy, Nam Khuê, là anh đây.”
Nghe được lời nói của anh, Nam Khuê có chút tức giận.
Giữ chặt cánh tay mình, cô nói: “Ông xã, sao anh lại gọi em là Nam Khuê? Anh thường gọi em là Khuê Khuê hoặc là bà xã cơ mà.”
Những lời nói của Trần Tranh lại vang lên trong tâm trí anh.
Ngay lập tức Cố Mạc Hàn liền chiều theo ý cô.
“Khuê Khuê, là anh, anh là Kiến Thành.”
“Ông xã à, anh không nói dối em đúng không? Anh thật sự đã quay về với em và cục cưng rồi sao!?”
Nam Khuê bật khóc, hai mắt rưng rưng ngước nhìn Cố Mạc Hàn.
Cố Mạc Hàn cúi đầu hôn lên trán cô, cho cô một cảm giác bình yên.
Đồng thời, anh cũng vô cùng nhẹ nhàng an ủi cô: “Đồ ngốc, anh làm sao nhẫn tâm nói dối em chứ.”
Nam Khuê không kìm được nữa, nước mắt cứ thế chảy dài trên má.
Lúc đó, khi nhìn những giọt nước mắt lăn trên má cô, Cố Mạc Hàn dường như muốn điên rồi.
Anh chìa những ngón tay hơi thô ráp của mình lướt nhẹ trên mặt cô.
Nhưng nước mắt của Nam Khuê chảy ra ngày càng nhiều, chỉ dùng tay không dường như không thể lau khô được.
Đột nhiên, anh nghiêng người, thực hiện một động tác hết sức điên rồ.
Anh dùng môi mình chạm nhẹ vào mặt Nam Khuê.
Giống như đang nâng niu bảo vật quý giá, anh nhẹ nhàng hôn từng chút một lên những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
“Lục Kiến Thành.”
Đột nhiên, Nam Khuê lại càng khóc lóc dữ dội hơn.
Cô đưa tay ra vòng qua eo Cố Mạc Hàn, cả người ngã nhào vào vòng lòng anh.
Cô gần như ngây ngất khi nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của anh.
“Anh không nói dối em, anh chính là Lục Kiến Thành, là ông xã của em.”
“Cô bé ngốc này, đương nhiên là anh không nói dối em rồi.” Cố Mạc Hàn véo má cô một cách âu yếm.
Nam Khuê khẽ cười, rồi ôm anh chặt hơn.
Đồng thời, cô còn bá đạo nói: “Lục Kiến Thành, vậy anh nghe cho kỹ đây, sau này anh không được phép rời xa em, cũng không được phép quên em.”
“Nếu không em sẽ rời xa anh, không bao giờ gặp lại anh nữa.”
“Anh đã nhớ chưa?” Nam Khuê vừa hỏi vừa nhìn anh một cách hung dữ..