“Những lời này, bác vốn không muốn nói, bởi vì bác rất yên tâm với cháu, cũng tin tưởng cháu có thể xử lý tốt, nhưng bây giờ.”
“Người phụ nữ này đã tìm đến tận nhà rồi, Hiểu Tịnh nếu tỉnh lại biết, trái lại nó sẽ phải đối mặt như thế nào? Con bé hiếu thắng như vậy, chắc chắn sẽ không chịu nổi.”
“Mạc Hàn, coi như bác xin cháu, cháu thương cho con gái của bác đi, cháu đừng để nó bị thương, đừng để nó đau lòng, bây giờ nó còn là một phụ nữ mang thai đấy!”
Mẹ Chu vừa nói nước mắt cũng rơi lã chã.
Từng chữ tình sâu ý nặng, hơn nữa lại là một người già, Cố Mạc Hàn nghe chỉ thấy áy náy nhiều hơn.
“Bác gái là do cháu làm không đủ tốt, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Hiểu Tịnh.”
“Được, nếu cháu đã nói rồi, bác gái sẽ tin, cháu nhất định đừng để bác thất vọng.”
Đạt được mục đích, mẹ Chu xoay người, trên mặt lập tức lộ ra sự đắc ý.
Ngồi lên xe, Nam Khuê cực kì bình tĩnh mở miệng: “Trần Tranh, chở tôi về đi!”
“Được.”
Trên đường đi, Nam Khuê vẫn rất yên tĩnh.
Cô nghiêng đầu, yên lặng nhìn cảnh vật hai bên lui lại.
Trần Tranh biết tâm trạng cô không tốt, cho nên anh ta cũng không dám quấy rầy, chỉ yên lặng chú ý.
Anh ta lái xe rất chậm.
Rõ ràng là cùng một đoạn đường, lúc anh ta tới chỉ lái mười phút, nhưng lúc trở về lại mất gần nửa giờ.
Đến cửa, Nam Khuê lại không đi xuống.
“Thiếu phu nhân.”
Thấy cô ngẩn người, Trần Tranh mới cẩn thận mở miệng.
Nam Khuê lúc này mới có cảm giác như bừng tỉnh trong mộng, nhìn cánh cửa trước mắt, cô mở miệng: “Tôi muốn ra bờ biển đón gió, anh đưa tôi đi được không?”
Trần Tranh làm sao có thể cự tuyệt.
“Được.”
Vài phút sau, hai người đi đến bãi biển.
Bờ biển rất mát mẻ, gió nhẹ lướt khuôn mặt của con người cũng rất thoải mái.
Đi tới đi lui, bước chân của cô không tự chủ được dừng lại bên ghế dài lần trước.
Cô nhớ lại lần trước chân bị trẹo cũng ở bên băng ghế dài.
Cô năn nỉ anh: “Cố Mạc Hàn, chân em bị trẹo, anh có thể đưa em trở về không?”
Mới đầu anh không đồng ý, rất lạnh lùng.
Nhưng cuối cùng, vẫn đáp ứng.
Không chỉ kiểm tra vết thương cho cô, còn kéo cô, tự mình lái xe máy đưa cô về nhà.
Nhưng hôm nay, cả người và vật cũng không còn.
Tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là thoáng qua.
Nam Khuê ngồi lên, cô nhìn về phía Trần Tranh: “Lại đây ngồi một chút đi!”
Trần Tranh đột nhiên có chút luống cuống, mở miệng nói: “Thiếu phu nhân nếu mệt mỏi thì ngồi xuống ddi, tôi đứng ở bên cạnh trông chừng cô là được rồi.”
“Nhưng tôi không cần anh trông chừng, cái tôi muốn chính là anh có thể cho tôi mượn bờ vai để tôi dựa vào.”
Trần Tranh nghe hiểu.
Anh ta đi tới ngồi trên băng ghế dài.
Nam Khuê không nói gì, chỉ yên lặng dựa đầu vào.
Khoảnh khắc đó, bỗng nhiên cô có xúc động muốn khóc.
Hoàn cảnh thật quen thuộc nhưng chỉ tiếc người bên cạnh cô không phải là anh.
“Trần Tranh, anh biết không? Hôm nay tôi rất buồn.
“
“Lúc biết anh ấy bị mất trí nhớ, tôi cũng rất buồn, nhưng tôi luôn tự nhủ, miễn sao chỉ cần anh ấy còn sống là tốt nhất.
Hơn nữa tôi có lòng tin, cho dù anh ấy mất trí nhớ, chỉ cần tôi trông chừng anh ấy, ở bên cạnh anh ấy, một ngày nào đó anh ấy nhất định sẽ nhớ ra.”
“Cho dù không nhớ ra, tôi cũng tin anh ấy sẽ yêu tôi lần nữa.”
“Người ta nói một người đã yêu thật lòng thì sẽ yêu dù bất kể bao nhiêu lần, tôi vẫn luôn tin điều đó.”
“Nhưng tôi sai rồi, sai lầm to, trong mắt anh ấy, trong lòng anh ấy, cũng chỉ có người vợ chưa cưới.”
Cô dựa vào Trần Tranh, bình tĩnh tự thuật như vậy.
Giọng điệu bình thản hầu như không có nhấn mạnh.
Nhưng càng như vậy, càng làm cho người ta đau lòng đến tận xương tủy.
Môi Trần Tranh mấp máy vài lần, nhưng cũng không tìm được một câu thích hợp để an ủi cô.
“Trần Tranh, tôi muốn khóc.” Đột nhiên, cô nói.
Sau đó, cô đưa tay vuốt ve bụng: “Con à, mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ con rất buồn, con để cho mẹ khóc một lát nhé?”
“Mẹ hứa với con, sau khi khóc xong mẹ nhất định sẽ vui trở lại.”
Rất nhanh, những giọt nước mắt rơi xuống tựa như những viên ngọc bị tách rời.
Vài giọt rơi trên tay, vài giọt trên quần áo.
Chẳng mấy chốc đã thấm ướt một khoảng.
Nam Khuê nhìn biển rộng trước mắt, không nói một câu nào.
Lúc Trần Tranh quay đầu lại nhìn, có lẽ cô khóc đến mệt, cũng có thể là quá đau lòng nên nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Sau khi tỉnh lại, Nam Khuê giống như mất trí nhớ vậy.
Cô dường như đã hoàn toàn quên những gì đã xảy ra ngày hôm đó.
Có vài từ cô không còn đề cập đến nữa.
Gặp lại Cố Mạc Hàn là năm ngày sau.
Bởi vì Trần Tranh nói hoàng hôn buổi tối cực kỳ đẹp, cho nên cô đến bên bờ biển.
Không nghĩ tới hai người vừa đi được vài bước đã gặp Cố Mạc Hàn, mà người đứng bên cạnh anh chính là Chu Hiểu Tịnh.
Tựa như lần đầu tiên tới nơi này gặp mặt, Chu Hiểu Tịnh kéo Cố Mạc Hàn, như chim non nép vào bên người anh.
Trên mặt là nụ cười nhạt yên bình, xinh đẹp động lòng người.
Sắc mặt cô ta rất tốt, vừa nhìn mấy ngày nay đã rất vui vẻ, vô cùng thoải mái.
Mà thần sắc Nam Khuê lại hoàn toàn trái ngược với cô ta.
So với thần thái phấn chấn của Chu Hiểu Tịnh, Nam Khuê lại có vẻ ảm đạm hơn.
Sắc mặt cô vẫn hơi trắng bệch như cũ.
Gương mặt vốn nhỏ nhắn, giờ phút này đã có thể dùng từ gầy gò để hình dung.
Không chỉ như thế, cả người cô cũng giống như gầy đi một vòng.
Dáng vẻ kia tựa như chỉ một trận gió có thể thổi đi.
Trái tim Cố Mạc Hàn mơ hồ đau nhói.
Ánh mắt anh rơi vào Trần Tranh, giống như đang hỏi anh ta: “Rốt cuộc anh chăm sóc cô ấy như thế nào vậy? Sao lại để cho cô ấy gầy yếu đến như vậy?”
Hai người lướt qua, Nam Khuê mím đôi môi nhỏ, không nói một lời.
Cô nghĩ, giữa hai người đã không cần thiết phải nói chuyện.
Hơn nữa mấy ngày không gặp, anh và Chu Hiểu Tịnh càng yêu thương nhau hơn rồi.
.
Chươ????g ????ới ????hất tại ⩵ tru????tru???????? ????.V???? ⩵
Cả hai vẫn còn trên bãi biển, Nam Khuê ngồi trên ghế để xem hoàng hôn.
Cô cầm điện thoại chụp vài tấm ảnh, cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Mà Cố Mạc Hàn, thay vì nói anh đang ngắm cảnh đẹp, không bằng nói anh đang nhìn cô.
Cảnh này, tự nhiên cũng rơi vào trong mắt Chu Hiểu Tịnh.
Trong lòng cô ta đương nhiên khó chịu.
Cầm điện thoại di động, cô ta giơ lên trước mặt Cố Mạc Hàn: “Mạc Hàn, hoàng hôn hôm nay thật sự rất đẹp, anh mau chụp cho em mấy tấm ảnh.”
“Ừ!”
Sau đó, Chu Hiểu Tịnh chạy ra, toàn thân không ngừng tạo dáng.
Xinh đẹp, đáng yêu, gợi cảm, gần như được thể hiện đầy đủ.
Nam Khuê nhìn, không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này rất đẹp.
“Mạc Hàn, chụp nhanh đi!” Đột nhiên, Chu Hiểu Tịnh hét lên.
Bởi vì cô ta chú ý tới ánh mắt Cố Mạc Hàn đang rơi xuống trên người Nam Khuê.
“Được, để anh chụp cho em một tấm thật đẹp, em lui về phía sau, lại đi sang bên trái một chút, đúng vậy, chính là chỗ đó, đứng im nào.”
Lúc này, Cố Mạc Hàn lấy điện thoại di động của mình ra.
Mà trong ảnh chụp, bên cạnh Chu Hiểu Tịnh cách đó không xa có một bóng người nho nhỏ.
Nhìn kỹ, rõ ràng chính là Nam Khuê đang ngồi trên băng ghế dài.
Đột nhiên, Nam Khuê nghe thấy Chu Hiểu Tịnh kêu thảm thiết một tiếng.
Sau một giây, cô thấy Cố Mạc Hàn nhanh chóng chạy tới.
Cô không thể nghe thấy giọng nói của anh, nhưng có thể nhìn thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của anh, rất lo lắng.
Phải rất yêu, cho nên mới lo lắng như vậy.
Sau đó, cô thấy Cố Mạc Hàn ôm Chu Hiểu Tịnh vào trong ngực..