“Trên đường đến sân bay.” Chu Tiễn Nam bình tĩnh trả lời.
“Chu Tiễn Nam, tôi cảnh cáo anh, các người không được đi, không cho phép anh dẫn cô ấy đi, tôi tới ngay lập tức.”
Cúp điện thoại, Cố Mạc Hàn chạy xe máy, nhanh chóng chạy về phía sân bay.
Nhưng mà khi đến sân bay, sốt ruột tìm kiếm một vòng, nhìn chuyến bay đã cất cánh, cả người Cố Mạc Hàn muốn phát điên rồi.
Họ đã đi rồi.
Anh không bắt kịp.
Sao điều này có thể xảy ra?
Không, không được.
Anh mới vừa mới xác định được tình cảm của mình, tuyệt đối không thể cứ để cho cô rời đi như vậy.
Ngay khi Cố Mạc Hàn đang hỏi thông tin chuyến bay ngày hôm sau, thì điện thoại tinh một tiếng.
Là tin nhắn của Chu Tiễn Nam: “Tôi về, Nam Khuê không về cùng tôi, nhưng anh chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu anh bỏ lỡ, lần sau tôi đến nhất định sẽ dẫn cô ấy ra khỏi nơi này, rời khỏi anh.
”
“Lựa chọn cuối cùng, tôi dành cho anh.”
Cố Mạc Hàn như trút được gánh nặng.
Nhìn vào tin nhắn, anh cảm thấy may mắn.
May mắn Nam Khuê không rời đi, may mắn anh vẫn còn có cơ hội.
Thay đổi phương hướng Cố Mạc Hàn bắt đầu nhanh chóng chạy về phía Nam Khuê.
Anh sẽ nói cho cô biết quyết định của anh, câu trả lời của anh.
Hơn nữa, anh không thể chờ đợi được nữa.
Nhưng mà, Cố Mạc Hàn nằm mơ cũng thật không ngờ, lúc anh vừa đến, chỉ thấy Trần Tranh sốt ruột chạy ra.
“Có chuyện gì vậy? Sao lại hoảng hốt như vậy? ”
Trong lòng Cố Mạc Hàn đột nhiên xuất hiện dự cảm không tốt.
“Không thấy thiếu phu nhân đâu, tôi đã tìm mấy tiếng đồng hồ rồi mà cũng không tìm được cô ấy.”
“Cái gì?” Cố Mạc Hàn lập tức cảm thấy lo lắng: “Anh cẩn thận suy nghĩ lại xem, hôm nay cô ấy đi đâu, đã làm gì?”
“Buổi sáng sau khi chào tạm biệt với anh Chu, thiếu phu nhân nói muốn đi trên núi một chút.”
“Cô ấy là một phụ nữ mang thai, bụng đã to, sao anh có thể yên tâm để cho cô ấy lên núi một mình chứ?” Cố Mạc Hàn gào thét.
Mặc dù những ngọn núi ở đây không dốc.
Nhưng bình thường rất ít người đi.
Hơn nữa bởi vì rừng cây rậm rạp, địa thế phức tạp, một khi bị lạc ở bên trong sẽ rất nguy hiểm.
Nghe nói hai năm trước còn xuất hiện dã thú, tình hình rất dọa người.
Nghĩ tới đây, trái tim Cố Mạc Hàn đập thình thịch, trong lòng lại toát ra từng tầng mồ hôi lạnh.
“Còn chờ làm gì nữa? Tôi đi tìm trước, anh đi tìm vài người lên núi hỗ trợ cùng nhau tìm.”
“Vâng.”
Trên đường lên núi, Cố Mạc Hàn vừa đi, vừa gọi tên “Nam Khuê”.
“Nam Khuê”
“Nam Khuê, em đang ở đâu?”
“Nam Khuê, anh là Cố Mạc Hàn, nếu em nghe thấy thì đáp lại một tiếng.”
Sợ cô không nghe thấy, cho nên anh vẫn luôn nâng tông giọng, hét lớn lên.
Nhưng đã nửa tiếng, rồi một tiếng trôi qua.
Vẫn không có kết quả.
Nam Khuê giống như biến mất, không có bất kỳ tăm tích nào.
Trái tim Cố Mạc Hàn cũng càng ngày càng bối rối.
Quan trọng hơn, nhìn thấy bầu trời sắp tối, nhiệt độ trên núi cũng ngày càng thấp.
Cũng chính là nói, nếu không tìm được, Khuê Khuê rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Nam Khuê, đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện.”
“Tôi cầu xin em, nhất định phải bình an, chờ tôi đến tìm em.”
“Nam Khuê, chờ anh.”
Cố Mạc Hàn một mực yên lặng cầu nguyện ở trong lòng
Giờ phút này, anh ước gì có thể dùng mạng của mình để đổi lấy an toàn của cô.
Nhưng đã hơn một tiếng trôi qua, vẫn không có tin tức.
Cố Mạc Hàn kêu đến khàn cả giọng, dường như cũng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, đột nhiên, một trận gió thổi qua, cách đó không xa giống như truyền đến một tiếng khóc nức nở nhỏ.
Khóc sao?
Ngay lập tức, trong lòng anh dấy lên một loại khả năng.
“Nam Khuê, là em sao?”
“Mau trả lời anh, có phải là em không?”
Cố Mạc Hàn bắt đầu vừa điên cuồng chạy về phía bên kia, vừa dùng hết sức lực toàn thân gào thét lên.
Nhưng gọi vài tiếng, cũng không có ai trả lời anh.
Cho đến khi đến gần hơn một chút, anh đột nhiên nghe thấy một giọng nói kêu “cứu mạng”.
“Nam Khuê, anh là Cố Mạc Hàn, mau trả lời anh đi!”
“Nam Khuê”
Cố Mạc Hàn chạy về phía bên đó.
Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói kèm theo tiếng khóc run rẩy: “Cố Mạc Hàn, em Nam Khuê đây, thật sự là anh sao?”
Cố Mạc Hàn thật sự nghe thấy lời này.
“Là anh.”
“Đừng khóc, đừng sợ.”
“Đứng yên tại chỗ, anh đến ngay lập tức, biết chưa?”
Nam Khuê sợ hãi gật đầu: “Được.”
Đẩy cây gai trước mắt ra, khi nhìn thấy Nam Khuê đang ngồi trên mặt đất, bởi vì sợ mà đang run rẩy ôm chặt mình, Cố Mạc Hàn cực kỳ đau lòng.
Bước nhanh qua, anh ôm Nam Khuê vào trong ngực.
Đồng thời nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, anh đến rồi, yên tâm, anh sẽ bảo vệ em, có anh ở đây, không ai có thể làm tổn thương em.”
“Huhu.”
Giờ phút này, mãi cho đến khi nhìn thấy anh, thật sự ôm lấy anh, Nam Khuê mới dám cất tiếng khóc.
Trước đó, cho dù sợ hãi cô cũng không dám khóc lớn tiếng, chỉ có thể kìm nén cúi đầu khóc nức nở.
Bây giờ thật tốt, anh đã đến, cô không sợ nữa.
“Cố Mạc Hàn, cuối cùng anh cũng tới, anh có biết không? Em sợ muốn chết.”
“Em sợ mình gặp chuyện không may, em sợ em sẽ không gặp lại được anh nữa.”
“Em sợ các người sẽ tìm không thấy em, em sợ mình bị đông lạnh chết trên núi, em cũng sợ có dã thú xuất hiện sẽ ăn em, em rất sợ, dù sợ nhưng em cũng không dám khóc.”
“Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng em cũng dám khóc lên rồi.”
Nói xong, Nam Khuê ôm chặt anh, túm chặt quần áo anh, rốt cuộc nhịn không được khóc lớn lên.
Có lẽ trước đó quá sợ hãi, chịu áp lực quá lâu, cho nên bây giờ là lúc Nam Khuê phát tiết ra điên cuồng khóc lớn.
Cố Mạc Hàn ôm cô, vừa vuốt ve lưng cô, vừa an ủi.
“Khóc đi, chờ khóc xong, sẽ không sợ nữa, không khó chịu nữa.”
“Thực xin lỗi, đều là anh đến chậm, là do anh không tìm được em kịp thời.”
Nam Khuê nằm trên vai anh khóc đứt quãng một lúc lâu, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Lau nước mắt, ánh mắt cô đỏ hồng nhìn về phía Cố Mạc Hàn: “Sao anh lại tới tìm em?”
Cố Mạc Hàn vẫn ôm chặt cô như cũ.
Vùi đầu xuống, môi anh khẽ dán vào vành tai Nam Khuê.
“Khuê Khuê, anh có thể gọi em như vậy không?” Anh hỏi, giọng nói gợi cảm hơi thở toả ra hơi nóng, có vẻ đặc biệt trêu người.
“Ừm!”
“Khuê Khuê, anh đã cho em câu trả lời quá muộn, nhưng anh muốn nói cho em biết, anh đã suy nghĩ rất kỹ, anh động lòng với em rồi, anh thích em.”
“Anh biết mình hơi khốn nạn, không yêu vợ sắp cưới của mình, mà lại yêu em.”
“Nhưng Chu Tiễn Nam nói rất đúng, nếu như anh cứ một mực kết hôn với Hiểu Tinh vì trách nhiệm, mới là thật sự không chịu trách nhiệm với cô ấy, với em, đối với chúng ta.”
Nam Khuê nghe hiểu lời của anh.
Không thể không nói, trong lòng đang nhảy loạn xạ, là vui mừng và kích động.
Cô cho rằng hôm nay là ngày tồi tệ của mình.
Thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ chết ở trên núi, không thể xuống núi được nữa.
Nhưng thế nào cũng không thể tưởng tượng được mọi chuyện sẽ xoay chuyển, anh không chỉ tự mình tìm được cô, còn tỏ tình và hứa hẹn với cô.
Mọi thứ đến quá nhanh, quá đột ngột.
Nam Khuê bỗng nhiên có chút sợ hãi..